Thành phố S.
Một ngày đẹp trời.
Tại một bệnh viện số một của thành phố.
Các bác sĩ đang chạy nước rút cứu một người.
Lam Hạ chủ tịch tập đoàn Hồng Trứ.
Nói đến Lam Hạ không ai không biết đến vị chủ tịch trẻ tuổi tài giỏi này.
Mới 25 tuổi đã có tất cả những thứ mà người khác ao ước.
Địa vị, quyền lực, tiền tài, nhan sắc.
mọi từ hoàn hảo để diễn tả Lam Hạ.
Nhưng có câu: Người tài thường đi đôi với tai.
Lam Hạ bị chuẩn đoán ung thư máu.
Tin tức vừa ra giới kinh thương chấn động.
Có kẻ vui, có người buồn, có người tiếc nuối.
Nhưng thế nào đi nữa Lam Hạ vẫn ra đi vào một ngày đẹp trời.
Toàn bộ tài sản Lam Hạ quyên góp hết từ thiện.
Khiến báo trí ca ngợi khắp nơi.
Các nhà nhân văn cũng có những lời hay nhất để nói về Lam Hạ.
Đến cả trụ trì chùa Huyền Giác mọi vị thánh tăng cũng tụng kinh siêu độ cho Lam Hạ.
Có thể vì vậy mà Lam Hạ được xuyên không về cổ đại.
Nơi mà Lam Hạ bắt đầu một thế giới mới cho chính mình một lần nữa.
Một thế giới khiến Lam Hạ còn vang danh hơn gấp nhiều lần khi còn ở thành phố S.
Nhà họ Lam - Lam Hạ tỉnh lại khi cả cơ thể mệt mỏi rã rời.
Khi đôi mắt thích nghi ánh sáng hoàn toàn.
Đập vào mắt hắn là gian phòng đơn sơ.
Gian phòng có một cửa chính nối ra bên ngoài được che bằng một tấm vải thô dài và một cửa sổ.
Sung quanh phòng chẳng có gì ngoài cái giường nằm sát góc nhà.
Giữa gian phòng có cái bàn gỗ.
Quanh bàn có hai cái ghế ngang cũ kỹ.
Sát tường gần giường ngủ có một cái tủ đơn sơ.
Bên trên có một cái chén đựng gì không rõ.
Khi hắn đang mải quan sát nghi ngờ thì một giọng nói đi từ cửa phòng.
Người này vén rèm cửa phòng đi tới chỗ hắn.
Người này là một phụ nữ ăn mặc kiểu cổ đại, nhìn mập mạp rất hiền từ.
- Tiểu Hạ cháu tỉnh rồi à.
Khát nước không thẩm đút cháu ít nước.
Lam Hạ không trả lời mà chỉ nhìn bằng ánh mắt yếu ớt.
Với kinh nghiệm thương trường của hắn, với phán đoán thì hắn nghi ngờ về mọi việc diễn ra hiện tại.
Hắn tỉnh lại mệt mỏi trong ngôi nhà hình dáng cổ đại đơn sơ, một vị đại thẩm suất hiện là đủ để hắn suy nghĩ sâu về việc này.
Chỉ cần anh mắt yếu ớt khi đang mệt mỏi và giữ im lặng.
Chắc chắn sẽ có tin tức cần biết.
Quả đúng như vậy.
Vị đại thẩm thấy Lam Hạ như vậy liền rớt nước mắt nói ra một hàng an ủi.
Lam Hạ cháu đừng như vậy.
Thẩm biết cháu chịu oan ức.
Nhưng bà bà cũng đã đi rồi.
Mà bằng chứng bà bà bị hại không có.
Cháu muốn báo thù phải bình tĩnh.
Quan trọng phải có sức khoẻ mới báo thù được.
Bà bà trên trời linh thiêng cũng không muốn cháu giày vò mình như vậy.
Hơn nữa hôn sự của cháu và Du Hoặc cũng là một điều tốt.
Thằng nhỏ Du Hoặc lấy cháu là đến ở rể.
Gia đình bên nhà nó ác độc.
Chiếm đất mà Du gia gia để lại cho nó rồi đổi cho nó khắc gia đình.
Từ nó ra khỏi nhà họ Du.
Thẩm có thể thề với trời tuy tính nó im im lạnh nhạt nhưng nó rất tốt, chăm chỉ làm ăn.
Lại từng đi lính về rồi sau này lấy nhau không sợ chia cách nữa.
Hơn nữa nó qua đây ở rể sau này ra sao gia đình bên kia không làm gì được vì có trưởng thôn và các trưởng lão làm chứng nhà họ Du từ con.
Mà Du Hoặc có vẻ để ý con thật.
Sau này phu phu sống với nhau dễ hơn.
Quan trọng là ý nguyện của bà bà con.
Con xem bà bà con gả bằng đấy người ai cũng hạnh phúc.
Đến lượt con, mãi bà bà chả nói gì.
Vậy mà khi nhà họ Du từ Du Hoặc bà bà lại muốn Du Hoặc lấy con rồi cho nó ở rể.
Con hãy tin bà bà một lần.
Nhìn vị đại thẩm khóc lóc kể chuyện.
Lam Hạ đã hiểu đôi chút.
Hắn