Vị Vương gia được nêu trong thư của Thánh Vương nhóm Hàn Á biết rõ.
Chiến công hiển hách, thế lực trong tay chính là nói tới An Vương.
Nếu Thánh Vương là em trai của Hoàng Đế được phong Vương khi Hoàng Đế đã lên ngôi ban cho thì vị An Vương này là con Hoàng Đế.
Lập chiến công mà có địa vị hôm nay.
Là con Hoàng đế đã được phong Vương.
Vị Vương gia này tài giỏi đến cỡ nào.
Trác Nhạc nói: Vương gia kêu chúng ta không nên bứt dây động rừng.
Không gây chú ý được thì bỏ qua chứng tỏ vị Vương gia này không phải thường đâu.
Hàn Á cũng gật đầu nói: Đúng vậy chúng ta hiện đang rất an toàn nếu lỡ để xảy ra chuyện gì thì không hay.
Lâm Phúc nói: Vậy bỏ qua ta không đảm bảo chuyện này thành hay không.
Chúng ta cứ an toàn như vậy thì hơn.
Cả nhóm nghe vậy gật đầu
Nhưng người xưa luôn nói cái gì càng không quan tâm thì cái đó sẽ tới.
Mấy ngày liền ngày nào hai vị Ngũ Hoàng Tử cùng An Vương cũng vô Cửu Đỉnh ăn cơm.
Nhóm Du Hoặc biết cũng mặc kệ.
Bọn họ đã quyết không làm thân với hai vị này để đảm bảo an toàn.
Nhưng không quan tâm thì Ngũ Hoàng Tử lại chủ động muốn gặp nhóm Du Hoặc nói chuyện.
Nhóm Du Hoặc nhìn nhau nói: Không phải chứ.
Chúng ta may mắn thế cơ à.
Cả nhóm cùng gặp Ngũ Hoàng Tử tại Lầu ba Thập Nhị Cửu Đỉnh.
Khi nhóm Hàn Á lên lầu ba vô một phòng hạng sang thì thấy một vị công tử khí độ bất phàm ngồi đó.
Nhóm Hàn Á đi đến chào hỏi tự nhiên như không biết thân phận của Ngũ Hoàng Tử.
Nhóm Hàn Á nói: Không biết công tử hẹn gặp chúng ta có gì không.
Ngũ Hoàng Tử nói: Các vị ngồi đi rồi nói.
Nhóm Hàn Á ngồi xuống.
Ngũ Hoàng Tử nói: Ta nói thẳng vấn đề.
Món ăn của các vị rất ngon.
Trong các món đấy ta thích nhất món Hạ Bì.
Ta muốn mua công thức nấu món này trong nhà ăn.
Ta đảm bảo chỉ nấu ăn trong nhà không bán ra ngoài.
Lam Hạ nói: Xưa nay Cửu Đỉnh không bán công thức ra ngoài.
Hơn nữa bọn ta còn sẽ mở tiệm trên kinh thành nên không thể bán ra được.
Ngũ Hoàng Tử nghe vậy hỏi: Các vị định mở tiệm trên kinh.
Vậy thì tốt.
Ta khỏi phải mua công thức.
Ta dẫn người nhà tới dùng bữa.
Du Hoặc trả lời: Sẽ mở.
Nhưng chưa phải bây giờ.
Muốn mở trên kinh thì đơn giản nhưng vẫn đề là lúc cạnh tranh.
Bọn ta chưa đủ lực để mở trên kinh.
Ngũ Hoàng Tử nghe vậy suy nghĩ nói: Vậy thế này.
Các vị mở tiệm trên kinh.
Ta chống lưng cho các vị mở tiệm trên kinh thế nào.
Nhóm Lam Hạ giả bộ giật mình.
Hàn Á hỏi: Công tử nói thật.
Chúng ta không quen biết.
Công tử làm vậy hình như hơi lạ.
Ngũ Hoàng Tử nói: Ta nói thật.
Ta có vị hôn thê, nàng ấy sức khoẻ yếu lại kén ăn.
Nhưng món ăn các vị đảm bảo nàng ấy thích.
Lúc đầu ta cũng nghĩ các vị sẽ không bán công thức.
Nên chỉ muốn mua lại một công thức hợp khẩu vị với hôn thê ta nhất.
Nhưng nếu các vị mở tiệm trên Kinh thì hôn thê ta sẽ được thưởng thức hết các món.
Lam Hạ nói: Tình cảm của công tử và vị hôn thê thật đáng ngưỡng mộ.
Ngũ Hoàng Tử nói: Nàng ấy vì ta mới vậy, ta làm chút chuyện thì có là gì.
Ngũ Hoàn Tử nói tiếp: Tuy thân phận ta trên kinh không phải cao lắm nhưng chắc chắn các vị sẽ làm ăn suôn sẻ.
Nhóm Du Hoặc biết Ngũ Hoàng Tử muốn che giấu thân phận nên nói vậy.
Du Hoặc nghe vậy nói: Được.
Nếu công tử có thể đảm bảo cho Cửu Đỉnh buôn bán trên kinh bọn ta sẽ nghiên cứu các món hợp khẩu vị hôn thê của công tử.
Ngũ Hoàng Tử nghe vậy hài lòng.
Đối với hắn chống lưng cho Cửu đỉnh quá đơn giản.
Hơn nữa món Cửu Đỉnh thật sự rất ngon.
Nếu mở trên kinh thì hôn thê của hắn có thể ghé ăn thường xuyên.
Bàn bạc song Ngũ Hoàng Tử đưa cho đám Du Hoặc một thẻ bài nói nếu tới Kinh Thành mở tiệm thì cứ mở.
Nhớ viết thư cho ta kèm ngọc bội này gửi vô địa chỉ ta đưa......!Đảm bảo các vị suôn sẻ làm ăn.
Nhóm Lam Hạ đứng lên chắp tay cảm tạ.
Ngũ Hoàng Tử đến trọ thì An Vương