Sau khi thu nhận Thời Danh Thánh Vị Chu Nhân có ý định ở lại một tháng để chỉ dạy cho Thời Danh.
Thời Yến mời Thánh vị về nhà chơi ở tại nhà để tiện chỉ dạy Thời Danh.
Thánh Vị Chu Nhân đồng ý còn Kêu mọi người gọi ông là Chu tiên sinh cho dễ gọi.
Xe ngựa chở Chu Tiên Sinh cùng nhà thời Yến Về nhà.
Khi xe ngựa tới cổng Thời Yến mời Chu tiên sinh xuống xe.
Người phụ trách phu xe nhà Thời Yến là A nhị.
A nhị nhảy xuống xe ngựa gõ cửa.
A Tứ ra mở cửa thấy là nhà Loã đại về vội mở to cửa chào: Lão đại các ngài về rồi.
Du Hoặc gật đầu rồi mời Chu tiên sinh vô nhà.
Đến phòng khách Du Hoặc và Lam Hạ ngồi chủ vị.
Thời yến mời Chu tiên sinh ngồi bên phải Du Hoặc.
Còn Thời Yến và Lam Nguyệt ngồi bên trái Lam Hạ.
Chu Tiên sinh để ý cách sắp chỗ ngồi nghĩ đúng như ông đoán.
Gia chủ nhà này là Du Hoặc và Lam Hạ
Lúc trước ông có thấy rõ tác phong và nghe được danh của Du Hoặc và Lam Hạ.
Là gia chủ cũng không có gì lạ.
Hai người làm là A Hoa và A Lan dâng trà rồi lui xuống.
Nhân tiên sinh nói: Không khí ở đây tốt thật đấy.
Rất thanh bình trong lành hơn nữa còn rất đẹp.
Lam Hạ nói: Ở đây vẫn còn chú trọng nông nghiệp lại là Thôn Đào Nhai.
Hoa đào quanh thôn là biểu tượng nên rất đẹp.
Nhân Tiên Sinh gật đầu nói: Ta rất là thích kiểu như vậy.
Nhưng do tính chất công việc nên luôn phải ở trong kinh, rất ồn ào.
Du Hoặc nói: Nếu tiên sinh không chê, khi nào rảnh mời ghé qua nhà ta thường xuyên
Nhân tiên sinh nói được.
Nhân tiên sinh ở nhà Lam Hạ một tháng chỉ dậy cho Thời Danh rất nhiều điều.
Thời Danh thông minh học nhanh Nhân Tiên sinh càng yêu quý Thời
Danh.
Hôm nay Thời Danh dẫn ông vô rừng săn thú.
Nhân tiên sinh rất thích đi săn nên thỉnh thoảng vô rừng kiếm vài thú rừng về làm mồi uống rượu cùng Tùy thúc.
Hôm nay chỉ có Nhân tiên sinh cùng Thời Danh vô rừng.
Hai thầy trò săn và đặt bẫy được hai con thỏ rừng, ba con gà và một ít nấm.
Khi hai thầy trò ra về ai cũng lấm lem, lộn xộn hết cả nhưng mà vui.
Đang đi nửa đường thôn thì gặp Du Thu và cháu hắn Du Tráng
Thấy Thời Danh đang đi cùng một vị đại thúc tầm 40 tuổi người bẩn hề hề thì nghĩ là người làm nên đi đến trêu.
Du Thu nói: Ai đây.
Không phải Tam công tử Thời Gia à.
Ây du...!ta nói lộn..
Phải là tam Công tử Lam Gia chứ.
Phụ thân ngươi ở rể mà.
Thời Danh nhìn không nói gì đưa tay kéo sư phụ đi.
Du Thu thấy thế chặn đường nói: Sao hả.
Ta nói đúng quá nên không cãi lại được bỏ đi.
Du Tráng cũng cười nói: Du thúc nói đúng lắm.
Hắn chột dạ nên bỏ đi đấy.
Thời Danh nói: Chó ngoan không cản đường.
Du Thu nghe vậy nói: Mày nói ai là chó.
Thời Danh nói: Ai vừa trả lời kẻ đó là chó
Du Thu nổi giận định lao vào đánh Thời Danh thì đột nhiên té cái nhào cắm mặt xuống đất.
Thời Danh mặc kệ Du Thu rồi bỏ đi.
Đi nửa đường Thời Danh nói: Đúng là Xui xẻo.
Đang đi gặp đúng bãi phân.
Nhân lão sư nghe vậy cười to nói: Trò nói hay quá.
Học đâu ra thế.
Thời Danh trả lời: Sư phụ.
Ở nơi hiểm ác thế nàynnên đột nhiên sinh ra vài từ không hay lắm.
Nhân tiên sinh càng cười nói: Không uổng công ta dạy con vài chiêu.
Thực hành tốt lắm.
Nhân tiên sinh cũng biết võ.
Khi ông biết Thời Danh có học võ từ Thời Yến đã nảy ra ý định dạy vài chiêu đánh lén cho Thời Danh.
Thế nên bây giờ Thời Danh học được vài chiêu đánh lén giỏi cực.
Hai thầy trò vừa đi vừa trò chuyện
Còn bên kia Du Thu bị té mất hết cả mặt nổi giận đùng đùng chửi Thời Yến rồi vè nhà.
Về nhà Du Thu kể chuyện cho Du gia nghe.
Du gia vừa tức giận vừa sợ.
Vì Thời Danh bây giờ là học trò của Thánh vị.
Người này diện kiến Hoàng đế đấy.
Du Thu to gan đi chọc Thời Danh.
Khi Thời Danh về nhà kể lại chuyện cho nhà nghe.
Cả nhà hỏi han có sao không.
Thời Danh nói tỉnh bơ: Con thì làm gì có chuyện gì.
Du Thu chưa tật nguyền là may cho hắn rồi.
Cả bó tay với Thời Danh.
Thời gian một tháng thấm thoát trôi qua.
Nhân Sư phụ phải về kinh một chuyến.
Nên cả nhà Thời Danh làm tiệc tiễn ông.
Nhân tiên sinh đi lên kinh nhưng Thời Danh vẫn chăm chỉ đọc sách học kiến thức Sư phụ để lại.
Ngoài ra Thời Danh còn lén lút học một bài võ mà Nhân tiên sinh đã dạy cho nhóc.
Kêu nhóc học