Trong lúc chờ Quân Vệ Phủ tìm ra Du Hoặc và đến kinh thành tìm Du Hoặc.
Ngũ Hoàng Thương vẫn tăng cường kinh doanh.
Nhóm Du Hoặc Lại cho mở thêm ba mươi tiện nữa ở các Châu và Huyện.
Đại Thúc Trạch Dương sau khi khai trương bốn tiệm trước.
Bây giờ cũng đang mở thêm bốn tiệm nữa.
Còn về Ưng Kình hiện tại chưa thể mở tiệm ở kinh nên vẫn đang ở phủ khác làm ăn.
Nhị Hoàng Tử bây giờ hay ghé Cửu Đỉnh ăn cơm.
Đã nói rõ có liên quan tới Cửu Đỉnh nên Nhị Hoàng Tử đến thường xuyên không phải che dấu như trước nữa.
Hôm nay Trác Nhạc đang ngồi ở Tứ Cửu Đỉnh xem sổ sách thì thủ hạ báo.
Có một vị khách đặt toàn bộ Tứ Cửu Đỉnh có việc.
Muốn gặp chủ nhân.
Trác Nhạc nghe vậy đi lên lầu bốn vô phòng vị khách đang ngồi để gặp mặt.
Ai ngờ vừa vào nhìn thấy là Tứ Hoàng Tử Vực quốc.
Tứ Hoàng Tử Vực quốc nói: Muốn gặp Trác Hoàng Thương khó quá.
Phải ra tay với cả Tứ Cửu Đỉnh mới gặp được.
Trác Nhạc cười nói: Hoàng Tử làm sao thiếu bạc được.
Trác Nhạc nói song ngồi xuống bàn rát tự nhiên.
Tứ Hoàng Tử nói: Gọi ta Vực Cẩm.
Trác Nhạc nói: Vậy ta không khách sáo.
Tứ Hoàng Tử nói: Ngươi nói năng tự nhiên với Bản Hoàng Tử như vậy là quyết định gả cho ta.
Trác Nhạc nghe vậy cười nói: Sao Hoàng Tử lại nói Lấy ta tự nhiên như chúng ta thân quen lâu lắm rồi vậy.
Tứ Hoàng Tử nói: Ta là vậy.
Đã quyết định việc gì thì giải uyết cho nhanh.
Không lòng vòng.
Trác Nhạc hỏi: Sao ngài lại nhất quyết lấy ta chứ.
Ngoài kia có bao người ao ước được gả cho ngài đâu.
Tứ Hoàng Tử nhìn Trác Nhạc nói: Ta không có thích họ.
Ta thích ngươi nên lấy ngươi chứ lấy họ làm gì.
Trác Nhạc nghe vậy không biết nói gì: Lần đầu tiên hắn gặp một người thẳng thắn như vậy.
Trác Nhạc cười nói: Nhưng nếu ta không thích ngài sao mà ta gả được.
Tứ Hoàng Tử nhìn nói: Không.
Ngươi thích Bản Hoàng Tử.
Trác Nhạc nghe song nói: Đừng nói là trực giác của ngài nhé.
Tứ Hoàng Tử nói: Không.
Ta nhìn ra như vậy.
Trác Nhạc cầm ly trà lên nói: Ta thích Đại Lân.
Thích làm Hoàng Thương.
Nếu ngài chịu gả qua đây ta sẽ đồng ý cưới ngay.
Tứ Hoàng Tử nhìn Trác Nhạc không nói gì.
Gắp đồ ăn ăn.
Trác Nhạc nói: Sao ngài không nói gì.
Tứ Hoàng Tử nói: Ta đang suy nghĩ xem làm sao để phụ hoàng đồng ý gả ta qua đây được.
Trác Nhạc nghe song ôm bụng cười.
Tứ Hoàng Tử vẫn cứ ngồi ăn mặc cho Trác Nhạc cười.
Trác Nhạc cười song nói: Ngài rất thú vị.
Thật đấy.
Lúc trước có một cô bé bói cho ta.
Sau này ta lấy một người làm ta cười suốt.
Không ngờ là thật.
Tứ Hoàng Tử nói: Vậy ngươi đồng ý gả.
Trác Nhạc cười nói: Không.
Ta đồng ý cưới.
Ngài tìm cách gả qua cho ta đi.
Tứ Hoàng Tử trầm ngâm gật đầu nói: Để ta nghĩ cách.
Trác Nhạc lại ngồi ôm bụng cười.
Trác Nhạc cười song nói: Ngài gả qua đây.
Vực quốc thì sao.
Lúc trước ngài từng ra chiến trường.
Chắc chiến công vang dội lắm.
Hoàng Đế Vực Quốc sẽ đồng ý gả ngài qua đây ư.
Tứ Hoàng Tử nhìn nói: Thế ta mới nói để ta nghĩ cách.
Trác Nhạc nghe vậy nghiêm túc nói: Vực Cẩm.
Cho ta một thời gian nữa.
Bây giờ ta chưa thể gả cho ngài được.
Tứ Hoàng Tử gật đầu nói: Ngươi chưa gả được cũng không sao.
Trác Nhạc nghe vậy cười nói: Ngài qua đây mấy ngày là về Vực Quốc.
Tứ Hoàng Tử nói: Mai về ngay.
Tại ta còn có nhiều việc.
Trác Nhạc gật đầu.
Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì Tứ Hoàng Tử đúng lên nố: Ta còn có việc.
Đi trước.
Mai ta ghé chào ngươi rồi về
Trác Nhạc gật đầu tiễn Tứ Hoàng Tử.
Hôm sau Tứ Hoàng Tử chào Trác Nhạc rồi về
Nhưng chẳng ngờ nửa tháng sau Đại Lân đón sứ giả Vực Quốc qua dâng thư của Hoàng Đế Vực quốc.
Hoàng Đế ngồi trên ngai vàng kêu Lý công công đưa thư lên để đọc.
Khi nhận Thư song Hoàng Đế mở ra đọc.
Nhưng càng đọc càng tưởng mình nhầm.
Hoàng Đế Phải đọc lại lần nữa.
Song ngẩn người.
Lý công công vội gọi: Bệ Hạ người có sao không.
Hoàng Đế nói: Trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra thật.
Văn võ bá quan trên triều nghe vậy không hiểu ra sao.
Lúc sau Hoàng Đế nói: Sứ giả Vực quốc.
Khanh cứ nghỉ ngơi ở Đại Lân.
Ngày mai buổi lên triều ta sẽ có câu trả lời thư của Hoàng Đế Vực quốc.
Sứ giả chắp tay nói tuân chỉ.
Sau