Tứ Hoàg Thương cười lớn nói: Nghe danh Ngũ Hoàng thương từ hai bàn tay trắng đi lên địa vị như hôm nay.
Ta còn đang tò mò muốn chiêm nghiệm tài năng đâu.
Bây giờ thì đúng là đại tài.
Ta được mở mang tầm mắt.
Tam Hoàng Thương cũng nói: Đúng thế.
Có thể suy nghĩ sâu xa đếm vậy tại hạ khâm phục.
Mọi người cũng bàn tán khen Du Hoặc.
Du Hoặc nói: Các vị quá khen rồi.
Hội trưởng Hiệp Hội cũng gật đầu: Ngũ Hoàng thương không cần khách khí.
Lời mọi người khen là thật.
Lần này chúng ta phải cho Tề quốc biết cái gì là dám lên mặt với chúng ta.
Mọi người gật đầu.
Lam Hạ nói: Ta thấy, Nếu các vị có đi giao thương với Tề quốc.
Cứ im lặng đừng nói gì.
Nhưng các vị hãy nói chuyện này với thương nhân Mã quốc.
Lý do rất đơn giản: Mã quốc xưa nay không ưa gì Tề quốc.
Chúng ta lợi dụng mở đường với Mã quốc cùng tăng giá Tề quốc về kinh thương.
Mã quốc đổi lại xẽ tăng cường hợp tác với chúng ta.
Mã quốc có những gì các vị biết mà phải không.
Mối làm ăn này thành.
Chúng ta còn lo gì đến mớ bạc cầm trong tay.
Mọi người nghe song sáng hết cả mắt.
Hội Trưởng nghe song nói: Hay.
Ý kiến hay.
Nhất Hoàng Thương nói: Các vị Ngũ Hoàng Thương quả nhiên danh bất hư truyền.
Mọi người nghe song cũng đồng loạt khen ngợi
Nhóm Tam Giai Môn đa tạ lời khen của các vị Hoàng Thương.
Hội Trưởng nói: Các vị.
Vậy bây giờ tới vấn đề Mã quốc.
Nếu làm theo cách của Ngũ Hoàng thương thì chúng ta phải bàn bạc kỹ.
Bạc hốt về bao nhiêu dựa vào lần bàn bạc này.
Mọi người cùng gật đầu.
Hội trưởng nói: Trước tiên ta muốn nghe ý kiến của Ngũ Hoàng Thương vì các vị đã đưa ra ý này.
Lam Hạ nói: Mã Quốc có gì.
Quặng Sắt.
Đá vôi.
Than chì.
Nhưng địa hình khó nhập ra qua các nước mên Mã uốc chưa thể giàu có.
Nếu chúng ta mở cho một đường cho Mã quốc.
Mã quốc giàu Đại Lân cũng hưởng tài nguyên không ít.
Mọi người nghe song xôn xao, bàn bạc.
Ưng Kình suy nghĩ gì đó rồi búng tay nói: Muốn mở đường thì ta thấy biên giới Đại Lân có dãy nũi Trường Bạch.
Núi này trải dài gần đến bốn nước lắng giềng Đại Lân.
Mã quốc lại cách Vực quốc một dãy núi nữa là Lam Nghi.
Nếu hợp tác thêm Vực quốc nữa.
Mở đường cho Mã quốc đi qua Vực Quốc đến gần Chúng ta.
Chẳng phải Mã quốc sẽ hợp tác thêm bốn nước lắng giềng quanh chúng ta à.
Hàn Á nghe song vội nói: Vực quốc chỉ cần làm thông thương giữa ta và Mã quốc cũng có lợi lớn rồi.
Truy Bân nói: Vấn đề là dãy núi Lam Nghi ở Vực quốc quá cao.
Làm sao mà làm đường.
Lâm Phúc nói: Đơn giản, Qua Mã quốc làm thuốc nổ.
Làm lớn vào, ta không tin không mở được đường xuyên núi Lam Nghi.
Đại thúc Trạch Dương nói: Đúng.
Cho nổ.
Phải nổ.
Bạc nằm ở đấy phải lấy về tay.
Mọi người ngồi im nghe nhóm Ngũ Hoàng Thương nói chuyện.
Càng nghe càng thấy thú vị.
Nhị Hoàng Thương Vu Quân nghe song nói: Các vị.
Ta thấy chuyện này bàn vậy là song rồi.
Cứ thế làm thôi.
Hổi Trưởng nghe song cười lớn nói: Không ngờ đơn giản thế.
Các vị Ngũ Hoàng Thương.
Các vị làm tốt lắm.
Ra xẽ báo lên Bệ Hạ ban thưởng cho các vị.
Nhóm Ngũ Hoàng Thương tạ Hội Trưởng Kinh Thương.
Hội trưởng nói: chuyện này các vị phải dữ bí mật.
Không để lộ ra.
Tương lai sau này ra sao phụ thược vào các vị.
Được rồi.
Ngày hôm nay tới đây thôi.
Tối nay chúng ta có tiệc lớn.
Các vị nhớ tới đông đủ.
Ngày mai có tiệc trong cung.
Các vị Hoàng Thương và Phú Thương nhớ đến dự.
Bây giờ kết thúc Hội Nghị.
Mọi người đứng dậy chắp tay chào Hội Trưởng.
Song tất cả lần lụot ra về.
Sau sáng ngày hôm nay.
Lời khen ngợi cho Ngũ Hoàng Thương đã bay khắp ngõ ngách kinh thành.
Dân chúng tò mò hỏi nhưng không ai biết vì chuyện gì mà giới kinh thương khen ngợi Ngũ Hoàng Thương đến thế.
Sau tiệc trong cung Hoàng Đế cho sứ giả qua Vực quốc bàn bạc.
Hoàng Đế Vực quốc hồi thư đồng ý.
Hoàng Dế Đại Lân và Vực quốc cùng gửi thư qua Mã Quốc.
Sau một tuần, Mã quốc hồi thư đồng ý giao dịch.
Một tháng sau sứ thần ba nước tụ lại cùng xem xét địa hình.
Quyết định mở đường ra sao.
Mở chỗ nào.
Sau đó tiến hành.
Con đường được mở từ Mã quốc qua dãy nũi Lam Nghi Vực quốc.
Ở đây Mã quốc thông qua Vực quốc giao thương được với ba nước gần núi Lam Nghi của Vực quốc.
Từ Vực quốc qua Đại Lân thông qua