Ông Gin ném cây thương trên tay đi, thở hồng hộc. Bản thân ông bây giờ cũng không dám nghĩ là chính mình vừa kết liễu con quái thống lĩnh đến cấp 8 này.
Turan chú ý thấy một vật được để lại từ Ian nằm trên đất. Nó bước đến nhặt lên thì thấy đó là một chiếc đĩa bằng gỗ cũ kỹ với nhiều đường vẽ kì dị bên trên. Chợt, một loạt những đốm sáng lan ra từ chiếc đĩa rồi nhanh chóng hợp thành các con chữ có thể đọc được.
“Quái bàn Cầu siêu.
Lớp: Tài liệu.
Loại: Bùa chú.
Cấp: 0.
Phẩm chất: Không.
Độ hiếm: Không.
Độ bền: Còn lại 51%.
Mô tả: Ian mua từ một đạo sĩ người quen của chủ nhân mình. Khi phát hiện rằng chủ nhân chưa được siêu thoát, hắn vẫn luôn muốn giúp ngài ấy, và xem đó là bổn phận mà mình phải gắn lấy. Nhưng hắn không tìm thấy con dấu của chủ nhân. Nó đã bị trộm mất chăng?”
Một tài liệu, kèm với thông tin mô tả không gì hơn chính là bước tiếp theo của nhiệm vụ. Turan mỉm cười. Nó chợt nhận ra rằng có thể hoàn thành nhiệm vụ tài liệu ngay trong lần càn quét này.
Như xác nhận suy nghĩ của Turan, một loạt thông tin hiện lên trong tâm trí nó.
“Nhiệm vụ: Giúp Tà niệm của Lamb được siêu thoát.
Cấp độ: 5.
Phẩm chất: Tinh anh.
Độ khó: Không bình thường.
Mô tả: Hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của Ian và thực hiện lễ cầu siêu cho Tà niệm của Lamb.
Chi tiết:
+ Hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của Ian. (hoàn thành)
+ Đánh bại Tà niệm của Lamb. (hoàn thành)
+ Thực hiện lễ cầu siêu cho Tà niệm của Lamb.
Tiến trình: 67%.
Phần thưởng chủ:
+ Sách kỹ năng ‘Gọi hồn’.
+ 10000 xen.”
Hai trong số ba yêu cầu của nhiệm vụ tài liệu đã được hoàn thành. Yêu cầu duy nhất còn lại là ‘Thực hiện lễ cầu siêu cho Tà niệm của Lamb’. Turan đoán là nó sẽ phải thay Ian làm việc này rồi. Một bầy tôi trung thành như Ian, thậm chí vì chủ nhân mà bảo vệ hầm mộ này kể cả khi đã trở thành một tử linh, Turan không khỏi cảm thấy kính trọng đối với hắn ta.
– Vậy là coi như chúng ta đã càn quét hoàn toàn phó bản này nhỉ?
Ông Gin lên tiếng nói. Turan gật đầu xác nhận rồi mở bảng nhiệm vụ từ thần Syrathr để kiểm tra. Con số 100% hiện lên ở dòng tiến trình xác nhận rằng nhiệm vụ đã được hoàn thành, chỉ còn cần phải gặp thần Syrathr để báo cáo nữa mà thôi.
– Mọi người rời khỏi phó bản thôi.
Turan nói rồi ném cho Hamh một túi tiền. Cậu ta chụp lấy rồi bỏ vào túi luôn mà không thèm kiểm tra, cứ thế rời đi. Turan cũng đưa cho ông Gin một túi nhưng ông ta lại từ chối, lắc đầu bảo:
– Ta không có thèm mấy trăm xen lẻ của cậu. Giữ lấy mà dùng cho sau này.
Turan ngạc nhiên, cảm giác có hơi khó xử. Ông Gin này tính tình ở góc độ nào đó thì rất giống bà Lylat, và cả hai người không hiểu sao đều không toan tính gì mà giúp nó du hành.
– Nếu… nếu ông không nhận thì có thể cho tôi không…?
Tiếng nói nhỏ đầy e ngại vang lên từ phía sau. Turan quay lại thì thấy đó là Maity. Cô ta đang nở một nụ cười gượng gạo mà chìa tay về phía nó. Ông Gin bật cười lớn:
– Ha ha ha! Ta thì không có ý kiến gì. Nhưng cô nên hỏi Turan thì hơn.
Turan hơi chau mày lại suy nghĩ. Bản thân nó cũng không ham gì tám trăm xen trong tay mình. Số tiền này nó đã định trước phải trả cho họ rồi. Và nếu như ông Gin cũng đã nói như vậy thì nó còn có thể có hành động gì khác nữa.
– Đây. Của cô tất.
Turan bảo, đặt vào tay Maity hai túi tiền. Sức nặng bất ngờ khiến tay cô ta sụp xuống và phải bỏ cây trượng trong tay còn lại ra mà chụp lấy. Mắt cô ta nhìn hai túi tiền mà sáng lên hẳn, khuôn mặt hạnh phúc như vừa nhặt được vàng.
Tổ đội sau đó thì giải tán, chỉ còn lại mỗi Turan. Nó còn có việc phải làm nốt.
Turan quay lại phòng quái trùm Tà niệm của Lamb. Căn phòng giờ chỉ có mỗi ánh đèn bão từ tay Turan soi sáng nên trông có phần u ám, đặc biệt là khi chiếc quan tài ở giữa phòng vẫn còn đang mở nắp.
Turan bước đến chiếc quan tài, ngó vào trong đó. Chỉ có một bộ xương khô đang mang trên người một bộ đồ cũ kỹ. Turan đoán hẳn đây là Lamb, hay đúng hơn là phần còn lại của ông ta.
– Trả lại cho ông.
Turan nói nhỏ, đặt vào bên cạnh bộ xương ‘Con dấu nhà Rivere’. Một cảm giác ớn lạnh bất chợt chạy dọc sống lưng Turan. Nó không hiểu sao lại có cảm tưởng rằng một chút ý niệm còn sót lại Lamb đang quan sát mình.
“Vậy cũng tốt.” Turan nghĩ thầm. Nếu
Lamb thực sự đang quan sát nó, chứng tỏ rằng hành động nó đang làm là đúng. Và ông ta hẳn đang trông chờ để được ra đi.
Turan lùi lại một bước, lấy ra ‘Quái bàn Cầu siêu’. Bản thân Turan không hề biết cách sử dụng món đồ này nhưng nếu nó theo thông tin của ‘Quái bàn Cầu siêu’ thì đây là một bùa chú. Và để một Nihr sử dụng bùa chú thì chỉ có một cách duy nhất.
Không do dự thêm nữa, Turan lấy ra một viên ngọc lam bảo mượn được từ Tiffia rồi dùng viên ngọc mài lên trên những đường nét lờ mờ của chiếc đĩa. Những đường nét lờ mờ sáng dần lên ánh sáng màu xanh lam nhạt rồi đến khi tất cả đường nét đó đều được mài qua thì cả chiếc đĩa phát sáng chói lóa.
Turan đưa mắt trông vào trong quan tài và thấy từng luồng khí mờ nhạt màu trắng đục tuôn lên như thể đang phản ứng với ‘Quái bàn Cầu siêu’. Chỉ chốc, những luồng khí đó bốc lên dữ đội, tụ lại thành dáng hình một người đàn ông với khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi và khốn khổ. Turan đoán đó là phần linh hồn vẫn chưa siêu thoát của Lamb.
– A… Cám ơn ngươi…
Một tiếng nói vang vọng lên không biết từ đâu. Ngay sau đó thì linh hồn của Lamb tan ra thành vô vàn đốm sáng li ti rồi biến mất vào trong không khí. Ánh sáng từ ‘Quái bàn Cầu siêu’ cũng yếu dần đi và đến khi hoàn toàn tắt hẳn thì chiếc đĩa rung nhẹ một cái rồi vỡ tan thành những đốm sáng mà biến mất.
Những con chữ màu lam nhạt dần hiện lên trước mặt Turan, xác nhận rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, cũng tức là linh hồn của Lamb đã siêu thoát.
Turan nhìn vào túi trữ đồ của mình và thấy bên trong có thêm một vật phẩm: sách kỹ năng ‘Gọi hồn’. Nó không biết nên dùng thứ này như thế nào nhưng nhìn vào con số trong tài khoản kim ngân của mình tăng thêm mười nghìn giá trị, nó không kiềm được nở một nụ cười.
Một Nihr như Turan, hoàn thành nhiệm vụ tài liệu và nhận thưởng, cảm giác quả thật không tệ. Nó thắc mắc không biết hội Ngàn hoa sẽ nghĩ gì khi biết nhiệm vụ tài liệu của phó bản dưới quyền mình bị một Nihr cướp đi. Bọn họ hẳn là sẽ tức tối vô cùng.
Turan rời khỏi phó bản và gặp lại Tiffia đang đợi ở bên ngoài. Ông Gin đã rời đi trước, mang theo Darmil không biết vì lý do gì tự dưng lại đổ gục xuống đất. Đoạn đường rời khỏi rừng Hayet hoàn toàn an toàn khi đi theo lối mòn mà nhiệm vụ từ thần Syrathr đã hướng dẫn nên cũng không phải lo họ gặp chuyện gì.
– Là do cậu phải không? – Tiffia cất tiếng hỏi.
Turan không phủ nhận, nhưng cũng không định trả lời. Darmil nhờ lời cầu khấn ‘Sinh’ của nó nên mới vực dậy chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn, nhưng đó chỉ là tạm thời, và hắn ta sẽ quay lại tình trạng cũ của mình, thậm chí còn tệ hơn khi thời hạn đến.
– Trả cho cô.
Turan đưa lại cho Tiffia viên ngọc lam bảo. Tiffia nhận lấy, nheo mắt nhìn Turan một lúc, lên tiếng hỏi:
– Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ tài liệu?
– Phải.
Turan gật đầu. Lần này thì nó không có lý do gì phải giấu cả. Dù gì thì cả hai món tài liệu của phó bản đều vào tay nó, muốn giấu cũng không giấu được.
– Phần thưởng là gì?
Tiffia lại hỏi, nhưng Turan chỉ đáp:
– Bí mật.
Mặt Tiffia nhăn lại, vẻ bực tức. Turan không biết Tiffia quan tâm phần thưởng nhiệm vụ tài liệu để làm gì, nhưng đến giờ nó vẫn chưa thể hoàn tin tưởng cô ta được. Cho đến khi nó biết được lý do khiến cô ta một mực muốn tham gia tổ đội của mình thì cô ta biết càng ít càng tốt.
Bất chợt, mạn sườn của Turan đau điếng khiến nó suýt nữa thì rít lên. Tiffia, cô ta vừa thọc chỏ vào sườn nó rồi bỏ đi mất. Turan nhìn theo, phát bực nhưng cũng không có cách nào, chỉ đành tặc lưỡi bỏ qua.