Người đàn ông tóc đỏ dẫn Turan đi sâu hơn nữa xuống lòng đất qua hàng trăm bậc thang. Suốt đoạn đường đi có đến ba cánh cửa yêu cầu xác nhận danh tính của người đàn ông qua giọng nói, vân bàn tay và cả mật mã. Turan thắc mắc không biết dưới nơi này cất giữ bí mật tới mức độ nào mà cần bảo mật và an ninh cao đến vậy.
Sau cùng, người đàn ông dừng bước trước một cánh cánh lớn tầm bốn mét bằng gỗ. Ba cánh cửa trước đều bằng thép nhưng đến đây lại bằng gỗ, điều khác thường này khiến Turan không khỏi suy tư một lúc.
– Đợi ở đây.
Người đàn ông tóc đỏ nói rồi cứ đứng yên trước cánh cửa, không giải thích thêm gì cả, trông như thể đang chờ đợi điều gì đó. Một khoảng thời gian im lặng đến gần mười phút trôi qua đến khi một loạt âm thanh nặng nề vang lên.
Turan phát hiện ngay rằng cánh cửa gỗ trước mặt đang được mở ra từ từ. Lớp không khí từ phía sau cánh cửa ùa ra đánh vào mặt Turan khiến nó rùng mình. Không biết vì sao, Turan lại cảm giác được sự nguy hiểm hay uy quyền nào đó vừa đè ép lên nó.
Turan bất giác quay sang người đàn ông tóc đỏ nhưng lại không nhận thấy ông ta đang làm gì mình cả, chỉ cúi đầu trước cánh cửa đang được mở ra.
– Làm tốt lắm, Gamnbert.
Một giọng nói ồ ồ vang lên từ phía sau cánh cửa. Người đàn ông tóc đỏ nghe được thì đầu càng cúi thấp hơn nữa, kính cẩn đáp:
– Là bổn phận của bầy tôi này.
Rồi Gamnbert quay đầu nhìn sang Turan, cất tiếng:
– Vào đi. Ta sẽ đợi.
Turan thật sự bất ngờ. Hóa ra người muốn gặp nó cũng không phải quân đoàn trưởng của quân đoàn Quả táo đỏ, mà là một kẻ còn có vị thế cao hơn nữa, đến mức Gamnbert phải kính cẩn xưng là “bầy tôi”. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc người Turan làm nó rùng mình lần nữa.
Nuốt khan vội một ngụm, Turan nâng bước tiến vào trong. Ngay khi Turan vừa đi vào được vài mét thì cánh cửa sau lưng nó từ từ đóng lại với những âm thanh nặng nề như trước. Chốc, cả khung cảnh xung quanh Turan tối đi khi nó chỉ vừa kịp nhìn thấy một tấm thảm đỏ trải dài dưới chân và những bức tranh lớn treo trên tường.
– Tiến lên đây.
Giọng nói ồ ồ lại vang lên nhưng lần này Turan đã có thể cảm giác được cách mình bao xa, chỉ chừng hai ba mươi mét về phía trước. Dù vậy, Turan lại không thấy rõ được gì ngoài hình dáng một người ngồi ngạo nghễ trên một chiếc ghế lớn trông như thể là ngai vua.
Nghe theo giọng nói, Turan tiếp tục bước về trước cho đến khi giọng nói vang lên lần nữa bảo “được rồi”. Khoảng cách đến chiếc ngai chỉ còn chừng mười mét nhưng Turan vẫn không thể nhìn rõ được dáng hình đang ngồi trên đó, chỉ có thể thấy một màu đen mà thôi.
– Ngươi biết ta là ai ư?
Giọng nói ồ ồ chợt vang lên. Là một câu hỏi. Turan suy nghĩ một chút ý đồ của kẻ giấu mặt kia nhưng không nghĩ ra được gì, bèn đáp:
– Không biết.
Một tiếng cười khẩy, Turan có thể nghe được.
– Ta sẽ gợi ý cho ngươi.
Turan không hiểu. Đột nhiên nó bị lôi đến đây và giờ thì kẻ muốn gặp nó lại định chơi trò đoán thân phận.
Không hề quan tâm tới những thắc mắc của Turan, kẻ giấu mặt đưa ra gợi ý đầu tiên của mình:
– Ngươi nghĩ đến những ai mà có thể khiến Gamnbert kính cẩn như vậy?
Turan không hề hứng thú với trò chơi này, nhưng theo phản xạ vẫn bắt đầu suy nghĩ. Gamnbert là quân đoàn trưởng quân đoàn Quả táo đỏ, mà ở thành Yeit, thậm chí cả nước Enria này hay toàn lục địa phía Đông thì ông ta vẫn là một người rất có quyền lực. Nếu nữ hoàng của Enria gặp Gamnbert thì cũng phải nể ông vài phần, và ông ta cũng chẳng cần phải hành lễ. Sức mạnh là tiền đề của uy quyền, và Gamnbert cùng quân đoàn của mình đủ mạnh để đạt được tới mức đó.
Chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Turan. Nhưng Turan thật sự không muốn tin vào ý nghĩ này tí nào. Nếu người ở trước mặt mình thực sự là kẻ đó thì tình huống hiện tại quá đáng sợ rồi. “Có thể chỉ là người trung gian, sứ đồ hoặc đại loại vậy…” Turan tự nhủ, nhưng bản thân nó cũng biết rằng khả năng này ngược lại rất thấp. Vì quá rõ ràng là Turan phải biết đến kẻ giấu mặt này thì hắn ta mới bày trò như vậy.
– Chưa đoán được sao? Gợi ý thứ hai là những việc xảy ra gần đây với ngươi khiến ta chú ý đến ngươi và gọi ngươi đến đây. Từ lễ hội Patrioste thì phải…
Turan nhăn mặt. Nó càng không muốn nghĩ đến khả năng đó thì thái độ cùng lời lẽ của kẻ giấu mặt này lại càng xác nhận rõ. Nhưng nó thật sự không thể hiểu vì sao một người ở tầm như ông ta lại xuất hiện ở đây.
Dù rằng đây không phải lần đầu Turan đối mặt với một tồn tại ở cao độ này, nó vẫn không thể giữ được sự bình tĩnh của mình. Không ai có thể giữ được cả.
– Được rồi. Gợi ý cuối cùng, ta là Mastrua.
“Đó không phải là một gợi ý!” Turan gắt thầm, muốn mắng thẳng mặt kẻ ở trước mặt mình. Ông ta vừa xưng thẳng tên của mình ra và bảo đó là gợi ý, đây rõ ràng không thể xem là đoán được nữa.
Mastrua, Chính thần của Cỏ, cũng là vị thần mà quân đoàn Quả táo đỏ tôn thờ. Đây là một tồn tại ngang tầm với thần Syrathr và thần Fyratr. Tồn tại này hoàn toàn có thể gạt bỏ Turan hàng ngàn lần mà không tốn chút sức, rồi lại tiếp tục xử nó thêm vài ngàn lần như vậy nữa như một trò đùa.
Nhưng dù sao đi nữa, Turan không hề có ý định khuất phục trước thần Mastrua. Ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt mà giờ chỉ hoàn toàn một màu đen đặc, Turan cất tiếng:
– Không biết đức Chính thần Mastrua tìm tôi có việc gì?
– Hửm…?
Vẻ ngạc nhiên có thể nghe được từ thần Mastrua. Ông ta có vẻ không hài lòng, bảo:
– Nếu ngươi đã biết ta là ai… Đây là thái độ mà người nên có với một Chính thần ư!
Giọng nói đột nhiên vang lớn và đầy uy nghiêm như đè ép lên Turan khiến hai vai nó nặng trĩu và đôi chân thì như đang phải gánh chịu sức nặng vô cùng, run lên bần bật. Nhưng rồi tất cả những điều đó chợt biến mất đi như không hề tồn tại khi trán của Turan nhói lên một cái. Cả quá trình diễn ra chỉ trong vài giây khiến Turan không kịp hình dung hay hiểu được chuyện gì vừa xảy ra hết.
Tiếng cười ồ vang lên đều đều từ thần Mastrua. Rồi ông ta lên tiếng:
– Ra vậy, ra vậy. Quả đúng là cô ta đã khắc nó lên ngươi.
Turan nghe và nghĩ ngay đến Thần ấn. Chốc, nó liền hiểu là Thần ấn của thần Syrathr vừa bảo vệ mình khỏi Thần uy từ thần Mastrua. Nó có nghe qua, nhưng đã không nghĩ rằng Thần ấn thực sự có công dụng đó.
– Đã vậy cũng không thể thất lễ với cô ta được. – thần Mastrua nói tiếp – Ngươi có thể đứng. Nhưng cẩn thận thái độ mình. Ta không ngại đánh một trận ra trò với Thenia đâu.
“Thenia?” Turan chợt nghĩ. Nó nhớ rằng thần Fyratr cũng từng gọi chị mình là Thenia. “Vậy ra đó là tên thật của cô ta?”
– Cũng không cần phải sợ. – thần Mastrua lại nói – Ta chỉ hỏi ngươi vài câu mà thôi. Hỏi xong thì ngươi có thể trở về.
Rồi không để Turan kịp hiểu hay lên tiếng gì, câu hỏi đầu tiên đã được cất ra.
– Ngươi là ai?
Turan chau mày. Câu hỏi này quá chung chung đi. Dù sao thì Turan cũng sẽ giấu tuyệt khả năng của mình. Mặt khác, đối với một Chính thần, nó đoán rằng bản thân vẫn nên thành thật một chút. Kinh nghiệm từ những lần đối mặt với thần Syrathr khiến nó biết rằng một Chính thần luôn mong một câu trả lời thỏa đáng, dù rằng sự thỏa đáng đó thường rất vô lý.
– Turan Mers Falanzt. Con út của cha là Veldeust Daul Falanzt và mẹ là Celviere Ralh Ahouse. Gia đình là một chi thứ của gia tộc Falanzt phục vụ cho hoàng gia Enria.
Thần Mastrua trầm ngâm hồi lâu. Turan không biết ông ta đang nghĩ gì nhưng hẳn câu trả lời của nó vẫn đủ để thỏa mãn câu hỏi kia đi. Dù gì thì với quyền lực của một Chính thần, ông ta chắc chắn cũng đã tìm hiểu về thông tin cá nhân của nó.
– Mối quan hệ của ngươi với thần Syrathr là gì?
Một câu hỏi khác. Turan không hiểu lắm ý đồ đằng sau câu hỏi này, đáp gọn:
– Bầy tôi và chủ nhân. Còn gì khác khi Thần ấn đã được khắc lên tôi chứ.
– Thái độ của ngươi đối với cô ta không giống một bầy tôi đối với một chủ nhân chút nào. Hẳn là một mối quan hệ khác đi.
Turan có thể cảm nhận được sự không hài lòng trong lời nói của thần Mastrua. Đối với chuyện này thì Turan chịu phép, không biết nên giải thích thế nào cả. Bản thân nó cũng không hình dung được nên tỏ thái độ như thế nào để phù hợp với mối quan hệ bầy tôi và chủ nhân cả. Càng cố thể thiện khi không rõ ràng thì chỉ càng làm câu trả lời của nó thêm gượng gạo và cuối cùng là chọc tức thần Mastrua mà thôi.
Nghĩ hồi lâu, Turan đáp:
– Tôi không thể nghĩ đến mối quan hệ nào khác cả. Sự thực là như vậy.
Thần Mastrua im lặng. Dù vậy, cơn ớn lạnh như một dòng điện chạy khắp người Turan cho thấy ông ta đang soi mói từng cử chỉ cùng biểu hiện của nó lúc này.
– Ngươi không nói dối. – thần Mastrua lên tiếng – Đã vậy thì ta tạm tin ngươi. Dù sao thì nếu sau này phát hiện ngươi nói dối, ta vẫn có thể tàn sát ngươi hàng trăm hàng ngàn lần bù lại.
Một lời đe dọa. Hiệu quả của một lời đe dọa phụ thuộc vào mức độ khả thi cùng sự tàn bạo của nó, và hiển nhiên nếu được thốt ra từ miệng một Chính thần thì không gì có thể đáng sợ hơn. Turan cảm thấy thật hồi hộp. Từng nhịp đập gấp gáp nơi ngực nó có thể nghe được rõ ràng, và mồ hôi lạnh thì đã ướt đẫm đôi bàn tay của nó.
– Thế, vì sao thần Syrathr lại chọn ngươi để khắc Thần ấn?
Thần Mastrua hỏi tiếp. Lần này, Turan quyết định chọn phương án trả lời chung chung. Dù sao thì đối với vấn đề này, bản thân nó cũng chỉ đoán biết mà
thôi, không hề chắc chắn. Chính nó luôn có cảm giác rằng thần Syrathr đang giấu mình rất nhiều thứ.
– Tôi cũng không rõ, thưa đức Chính thần.
– Hừm…
Thần Mastrua rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của Turan, nhưng sau khi dò xét phản ứng của nó thì cũng không thấy có chút biểu hiện dối trá nào, đành bỏ qua.
Thần Mastrua kế đó lại đặt ra thêm vài câu hỏi nữa về những chuyện xảy ra gần đây xung quanh Turan: chuyện tổ đội, chuyện du hành, phó bản, các kỹ năng và cả nhiệm vụ tài liệu cũng không giấu được. Tuy nhiên, sau tất cả thì Turan vẫn không nói chút gì về khả năng cất lời cầu khấn bất chấp điều kiện của mình.
Thần Mastrua chỉ biết rằng Turan đã trở thành bầy tôi của thần Syrathr và với Thần ấn, nó có thể cất lên những lời cầu khấn mạnh mẽ đến chủ thần dù rằng chỉ là một Nihr. Mặt khác, chuyện thăng cấp của Darmil cũng được giấu nhẹm khi Turan không hề nhắc gì đến việc cậu ta từng là Nihr.
Nếu câu hỏi của thần Mastrua khắc nghiệt hơn thì Turan đã không thể giấu được chuyện thăng cấp, nhưng dù sao thì nó cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng việc bị lộ chỉ là sớm hay muộn. Ít nhất thì bây giờ, hoặc tốt hơn cả là cho đến khi mọi nghi hoặc của mình được giải tỏa, Turan sẽ cố làm mọi cách để không ai biết đến.
– Được rồi. – thần Mastrua lên tiếng – Ta đã không còn gì để hỏi nũa.
Turan nghe vậy thì không kiềm được mà thở phào một tiếng. Hỏi đáp với một Chính thần quả thực gây áp lực quá lớn. Nếu còn tiếp tục, nó e rằng nó có thể mắc di chứng tâm lý về sau luôn mất.
Nhưng Turan còn chưa vui mừng được bao lâu thì một cảm giác kinh hãi bất giác dâng lên trong người khiến nó suýt nữa thì nôn ọe tại chỗ. Turan khó khăn ngước đầu nhìn lên thần Mastrua, nhưng lại không thấy có vẻ gì là do ông ta gây ra cả.
– Ngươi từ khi nào lại trở nên nhân từ như vậy, Gangka?
Tiếng nói trầm đục nhưng đầy uy lực phát ra từ phía sau của Turan. Cơn tò mò nổi lên khiến Turan muốn quay người về sau xem xét nhưng sâu trong nó chợt dấy lên một sự kiềm hãm, rằng nếu làm như vậy thì nó sẽ phải hối hận cả đời. Không còn cách nào khác, Turan đành cúi gằm mặt xuống trong khi mồ hôi đang đổ từ đỉnh đầu xuống khắp khuôn mặt mình.
Một tràng cười giòn âm vang từ thần Mastrua, rồi ông ta đáp:
– Giới hạn, giới hạn đấy. Gì thì cũng nên có chừng mực, nếu không thì thế giới này loạn hết lên mất.
Tiếng cười khẩy từ phía sau vang lên, sau đó là giọng nói trầm đục bảo:
– Nhất bộ nhất thế giới, nhất niệm nhất kỷ nguyên. Chẳng trách ngươi đến giờ vẫn mãi dậm chân tại chỗ. Thiên phú của ngươi thật là quá uổng phí mà.
Áp lực đột nhiên xuất hiện từ cả phía trước của Turan khiến cơn nôn ọe nó đang cố kiềm lại bị thốc tận cuống họng. Cả cơ thể của nó mềm oặt không còn chút sức lực mà khụy xuống, tí nữa thì đổ sập luôn.
– Syneir. – thần Mastrua gằn giọng – Ông đừng nghĩ bản thân mình thốt ra được câu đó thì cao siêu. Đừng tự so sánh mình với tầm vóc đó nữa, chỉ khiến bản thân thành trò cười mà thôi.
Áp lực lần nữa mạnh lên, từ cả hai phía. Turan đã hết sức hết hơi rồi, không thể gắng gượng được nữa, cứ thể mà nằm ngoài trên tấm thảm đỏ. Tiếng thở hồng hộc của nó vang lên thật rõ, và cả tiếng tim đập gấp gáp, như thể đang cố báo cho bản thân rằng mình còn sống vậy.
Turan thật quá khổ mà. Hai tồn tại mạnh mẽ đến thế mà không chút kiêng kỵ nào phát ra Thần uy như vậy thì một Nihr như nó ở giữa chắc chắn là không có cách nào chịu nổi. Thậm chí cảm giá được bản thân đến giờ vẫn còn chút ý thức, còn sống thì Turan đã thấy đây quả là một kỳ tích rồi.
Sau không biết bao lâu, áp lực lên người Turan bắt đầu yếu đi rồi mất hẳn. Dù vậy, Turan vẫn không thể đứng lên được. Cả người nó cứ chốc chốc thì lại run nhẹ lên một đợt. Nó giờ đã quá yếu rồi, đến thở cũng trở nên thật xa xỉ.
– Hừm. Thenia hẳn có âm mưu nào đó.
Giọng trầm đục từ phía sau vang lên. Turan đã nghe rằng thần Mastrua gọi ông ta là Syneir, nhưng nó lại không có ấn tượng gì với cái tên này cả. Mặt khác, Mastrua lại được kẻ tên Syneir gọi là Gangka, đó hẳn là tên thật của ông ta, giống như Thenia đối với thần Syrathr vậy.
– Cứ tiếp tục theo dõi là được. – thần Mastrua đáp – Cô ta cũng không thể giấu hết tất cả mọi thứ. Dù gì thì ở một phương diện khác mà nói thì cô ta cùng em của mình cũng có thể xem là đồng minh của chúng ta.
Tiếng cười khẩy lại vang lên từ Syneir. Rồi ông ta bảo:
– Chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Ngươi cũng vậy. Đừng nghĩ rằng ta sẽ để yên cho mọi chuyện chỉ vì thân phận của ngươi.
– Không dám, không dám rồi. – thần Mastrua nói vội – Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn rất kính trọng ngài.
Syneir không nói gì nữa. Thần Mastrua thấy thế thì ra vẻ suy nghĩ một chút rồi cất tiếng:
– Turan. Ta biết người vẫn còn tỉnh táo. Nhận lấy.
Một vật được thần Mastrua ném đến trước mặt Turan. Nó ngẩng lên nhìn thì thấy đó là một bình thủy tinh nhỏ chỉ bằng nửa nắm tay, chứa lấy một thứ chất lỏng màu xanh lục đang phát ra ánh sang le lói.
Turan đưa tay với lấy bình thủy tinh, trông một hồi vẫn không biết đây là vật gì.
– Uống nó đi.
Câu nói của thần Mastrua khiến Turan không khỏi chau mày lại. Quá rõ ràng đó là một mệnh lệnh, và một mệnh lệnh từ Chính thần thì Turan không nên chống lại một chút nào. Dù vậy, ý nghĩ rằng thần Mastrua đang cố đầu độc mình vẫn làm Turan phải chần chừ lấy vài giây, đến khi không nghĩ được cách nào thay đổi cục diện hiện tại mới đành mở nắp bình rồi uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng màu xanh có vị cay và chua lạ kỳ, mà hậu vị lại có vị ngọt thanh. Và nếu phải đánh giá thì Turan nghĩ rằng khá là ngon, đến mức nó có cảm giác muốn uống thêm nữa. Chất lỏng đi qua cổ họng Turan rồi trôi tuột xuống bụng nó mát lạnh thoải mái vô cùng. Rồi cảm giác mát lạnh đó lan tràn khắp cơ thể Turan. Chốc, cả người Turan trở nên khỏe hẳn lên, hơi thở bình thường lại và sức lực cũng đã quay về với nó.
Không nghi ngờ, đây là một bình thuốc hồi phục, và còn là một bình thuốc hồi phục có phẩm chất cực cao. Turan thoáng có chút hối tiếc khi đã uống hết cả bình mà không dành lại một chút cho sau này.
Turan khỏe lại thì đứng thẳng dậy, chỉnh đốn lại cả người mình rồi cúi đầu đối với thần Mastrua, bảo:
– Cảm tạ đức Chính thần đã ban thuốc.
Turan thấy đây là một hành động nên làm. Dù sao thì trong tình huống này, nó vẫn nên lấy lòng thần Mastrua. Hiển nhiên là trong thâm tâm nó không hề xem trọng việc ông ta giúp mình. Nếu nó không bị lôi đến nơi đây thì cũng đã không cả đống chuyện tồi tệ như thế này xảy ra.
– Được rồi. – thần Mastrua lên tiếng – Ngươi trở về đi. Gamnbert đợi cũng đã lâu rồi. Và nhớ đừng có hé mồm gì về chuyện ngày hôm nay.
Turan nghe vậy thì chợt nghĩ đến thần Syrathr. Nó hiện đang chịu sự khống chế từ Thần ấn của cô ta. Có muốn giấu cũng không thể giấu được nếu cô ta nghi ngờ.
Như đoán được ý nghĩ của Turan, thần Mastrua lại bảo:
– Cứ thoải mái báo lại cho thần Syrathr. Chỉ cần người giấu chuyện này khỏi đám con dân là được.
Lần này thì Turan không còn gì để lo nghĩ nữa, cúi đầu chào thần Mastrua rồi quay người rời đi.
– Gượm đã. Đã nhận quà của thần Mastrua rồi thì ta cũng có quà cho ngươi.
Giọng nói trầm đục đột nhiên vang lên từ phía sau Turan khiến nó giật mình. Nó biết đó là giọng của kẻ tên Syneir nhưng lại không hiểu khi mình quay mặt lại thì không thấy, bây giờ lại bỗng xuất hiện ở sau lưng, còn rất gần nữa.
– Đừng động lung tung. Ta không hề nhân từ như thần Mastrua đâu.
Tiếng cảnh cáo vang lên từ Syneir, ngay sau đó là cảm giác vai trái của Turan bị một bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy. Rồi Turan cảm giác được một thứ gì đó vừa chui tọt vào cơ thể mình qua cái nắm ghì, làm cả người nó run lên không kiềm được như bị điện giật.
– Được rồi.
Sau câu nói đó thì bàn tay kia cũng buông Turan ra. Turan cố nén lại ham muốn quay về phía sau nhìn, cất từng bước một vội vã rời khỏi căn phòng qua cánh cửa lớn vừa được mở ra.
Cảm giác hồi hộp và lo sợ đi theo Turan tận đến khi trở về đến quán rượu Lylat mới mất đi, đến nỗi Gamnbert hay Barneustar nói gì nó cũng không để ý nghe hay nhớ được. Tất cả những gì nó muốn chỉ là càng mau chóng thoát đi càng tốt, và cả quãng đường trở về đối với nó như thể bị kéo dài thành tận một năm vậy.