Thấy Turan lộ vẻ không vừa ý, người phụ nữ lại không định giảm giá mà cho gọi tiếp người khác.
Lần này là một nữ người thú tộc mèo, dáng người có phần nhỏ nhắn, thon gọn, nhưng hoạt bát hơn hẳn nữ người cáo.
– Thần cấp 5, năng lực chiến đấu vượt trội, nhất là trong tổ đội.
Cô ta vừa có thể làm chủ công, vừa có thể đóng vai trò phụ trợ.
Người phụ nữ giới thiệu, hơi dừng một chút, lại bổ sung:
– Dĩ nhiên, một số năng lực phi chiến đấu cũng là ưu tú.
Đây là có ý thăm dò.
Chẳng phải ai đến mua nô lệ cũng là nhằm vào năng lực chiến đấu.
Tất nhiên nếu có cả hai thì là giá cả sẽ càng cao.
Turan quan sát một lúc, vừa định lên tiếng hỏi giá thì Fyr ở bên cạnh đã cướp lời:
– Tồi tệ.
Turan nhăn mày nhìn đối phương, một ý nghĩ không khỏi hiện lên trong đầu.
“Cô ta đang muốn bắt đầu chơi à?”
Người phụ nữ vẫn là người có kinh nghiệm, nghe vậy mà không hề nao núng, uyển chuyển bảo:
– Nếu hai vị không hài lòng, chúng tôi vẫn còn đối tượng khác sở hữu năng lực tốt hơn.
– Không cần.
– Fyr thẳng thừng nói – Tất cả ở đây, ta mua hết.
– Ừm… Hả?
Turan thốt.
Nó khó mà tin được mình vừa nghe cái gì.
Fyr chơi như thế này cũng quá lớn rồi đi.
Không chỉ có Turan, người phụ nữ cũng giật mình thốt:
– Hả? À- Tôi chỉ muốn xác nhận, vị tiểu thư ở đây muốn chọn hết bảy người này phải không?
– Chính là như vậy.
Fyr nói giọng chắc nịch, xong lại vội vàng chữa:
– Mà không đúng.
Là toàn bộ nô lệ ở cái trại này, ta mua hết.
– Hả?
Lần này chỉ có người phụ nữ là ngạc nhiên thốt, Turan ngược lại không có phản ứng gì nhiều.
Nó biết Fyr đang làm trò, chỉ là chẳng rõ cô ta cụ thể sẽ làm thành như thế nào.
Nếu vì chơi đùa mà mua hết số nô lệ ở chỗ này thì cũng quá mức đi.
– Chuyện này… có phần khó xử lý.
Người phụ nữ lúng túng nói.
Cô ta chưa từng gặp phải trường hợp như hiện tại, huống hồ chi từ đầu tới giờ bản thân luôn cố tránh né nhắc đến việc mua bán nô lệ, đều là khéo léo nói tránh.
Fyr hoàn toàn phá vỡ suy tính của cô ta.
– Sao? Không muốn bán?
Fyr nghiêm giọng, gây áp lực.
– Bán.
Tất nhiên là bán.
– người phụ nữ vội vàng đáp – Nhưng chúng tôi cần thời gian sắp xếp.
Hay là hai vị để lại thông tin, tôi sẽ hẹn…
– Rườm rà như vậy.
– Fyr gắt – Chẳng phải chỉ là cần tiền thôi sao.
Nói rồi, ngửa tay chìa về phía Turan.
Turan quay đầu nhìn sang, mặt đơ ra, mơ hồ hiểu được ý của đối phương, nhưng lại không chịu tin tưởng.
– Nhìn cái gì? Đưa tiền đây.
“Bà nội nhỏ của tôi ơi, cô mua hàng muốn tôi trả tiền thì thôi, nhưng cô có từng nghĩ tới là cần bao nhiêu tiền chưa.” Turan thốt thầm.
Bảy nữ người thú ở đây, kể có khi trả giá thành công thì số tiền cần tốn cũng sẽ không thấp hơn năm trăm nghìn xen; mà theo tình hình hiện tại thì muốn trả giá sẽ rất khó, càng chẳng nói tới số lượng cần mua là gấp vài lần con số bảy.
Turan muốn nổi điên, nhưng nó ép mình phải bình tĩnh.
Điều khiến nó điên kì thực là việc cố suy nghĩ xem Fyr đang muốn làm trò gì cơ.
– Cô cứ chuẩn bị trước.
Đây là tiền cọc.
Turan nói với người phụ nữ, cũng đưa ra một túi tiền lớn.
Đối phương nhận lấy xong suýt nữa thì té ngã vì sức nặng của túi tiền.
Vài trăm nghìn xen tiền cọc không phải là con số nhỏ, cũng may Turan còn mang đủ lượng lớn tiền mặt.
– Vậy… tôi đi chuẩn bị ngay.
Hai vị cứ tự nhiên.
Người phụ nữ cười nói, xong thì vội vã rời đi ngay, như sợ rằng sau vài giây nữa Turan và Fyr sẽ đổi ý.
Xác nhận rằng người phụ nữ đã hoàn toàn đi mất, Turan mới lên tiếng:
– Cô thật sự muốn mua hết? Tôi không nghĩ là cô cần…
Một vị thần mua nô lệ, còn là Thần cấp thấp đến thảm hại như thế này, Turan quả thực không tìm ra nổi lý do.
Đây có lẽ là một kiểu chơi độc đáo của cô ta đi.
– Ngươi có ý kiến? – Fyr hỏi.
– Không dám.
– Turan đáp ngay – Cô muốn mua là được.
Có điều, cô định sắp xếp cho họ như thế nào?
Nô lệ cũng chẳng phải mua là xong.
Chỗ ở, thức ăn, nước uống, chế độ làm việc và cung ứng các loại nhu yếu phẩm đều là những thứ cần phải quan tâm tới.
Chuyện vốn chẳng phải đơn giản là mua rồi để cho họ tự sinh tự diệt, khi cần thì lôi ra sử dụng.
Trừ phi một người định trả tự do cho toàn bộ nô lệ mình mua.
Họ đều sở hữu Thần cấp nhất định, việc sinh sống hẳn sẽ không quá khó khăn.
Nghĩ đến đây, Turan chợt nhớ tới làng Naveur.
Đây là một ngôi làng với toàn bộ dân làng đều là nô lệ người thú.
Họ tự mình làm đủ thứ việc, giống như một ngôi làng bình thường, nhưng mỗi người đều ý thức rõ thân phận của mình.
Thế nhưng một vị thần có cần phải làm thế đâu.
Fyr chẳng bằng cứ để mặc họ muốn làm gì thì làm.
– Có phải ngươi cảm thấy ta đang làm chuyện vô bổ?
Fyr không trả lời câu hỏi của Turan mà thay vào đó hỏi ngược lại.
– Không tính là vô bổ.
– Turan đáp – Cô vui là tốt rồi.
– Nhàm chán.
Fyr mắng.
Cô sau đó bước tới trước mặt nữ người cáo lúc này vẫn còn đang bối rối trước sự việc vừa diễn ra.
Thân là nô lệ, nhưng chính mình lại chưa bao giờ quen nổi.
– Ngươi sống như thế này bao lâu rồi? – Fyr hỏi, giọng như ra lệnh.
– Tôi… Đã gần nửa năm rồi.
“Nửa năm.
Xem ra cũng là không dễ bán.” Turan thầm nhận