Turan tiếp tục quan sát.
Cặp quái nếu như không còn chiêu trò nào khác, vậy thì kết cục xem như đã định.
Con Dây leo ma có thể chạy thoát thân, nhưng Ma cây thì không.
Thế lại chẳng có nghĩa là Turan sẽ bỏ qua cho con Dây leo ma.
Nó từ tốn rút ra một khẩu súng ngắm đặt lên tay, kê sát đầu, đặt mắt sau ống ngắm.
Vị trí của phần thân thể chính của con quái đã sớm bị Turan xác định, giờ chỉ cần con quái từ bỏ phòng thủ thì nó liền có thể bắn một phát mà giải quyết.
Giết chết thì có lẽ không có khả năng, nhưng khiến con quái bị thương là đủ rồi.
Đúng lúc này, Kull vội vàng lên tiếng:
– Turan.
Để con Dây leo ma cho tôi.
Turan lấy làm bất ngờ.
Kull chủ động săn giết một con quái khó nhằn là điều hiếm hoi, nếu không muốn nói là nó chưa từng nghe qua bao giờ.
Chẳng chút do dự, nó đáp:
– Được.
Kì thực, chuyện xác định vị trí con Dây leo ma thì Kull làm tốt hơn nó nhiều, năng lực chiến đấu của cậu ta cũng là không phải là kém nên khả năng cao là sẽ giải quyết được con quái.
Chỉ lo là có điều bất trắc xảy ra.
Dù sao thì giữa rừng trên dãy núi Taurus vào ban đêm, có gặp phải chuyện lạ gì cũng khó nói.
Đặt súng xuống, Turan quyết định sẽ không tham dự vào cuộc chiến bất kể là Kull có giết được mục tiêu hay không.
Nó không nên gây sức ép thêm nữa khi cậu ta đã gắng sức đến thế rồi.
Tại khoảng cách chưa đầy hai mét, Darmil rướn người, bất chấp những sợi dây leo đang quấn quanh bụng mình mà siết chặt, cậu ta giơ tay, vung chùy tới.
Cú đập mạnh mẽ như một quả tạ khổng lồ đánh vụt ngang thân của con Ma cây, làm văng đi từng mảng gỗ mang theo máu tươi đặc sệt màu đỏ nâu.
Con Ma cây kêu rú lên ghê rợn, hẳn là đau đớn lắm.
Dưới nỗ lực sống còn, con quái lại chìa ra những tán cây đầy gai nhọn lùa vào cơ thể của Darmil.
Hoàn toàn vô ích.
Darmil nâng chùy, đập tới lần nữa.
Va chạm lần này gây ra âm thanh như một vụ nổ, cho thấy sức mạnh lớn hơn trước rất nhiều, đồng thời mang theo hiệu quả kỹ năng khiến không chỉ một phần thân cây mà cả một đoạn lớn bao gồm cả những tán cây tan nát hết cả.
Máu văng tung tóe.
Mùi máu tanh tưởi hòa lẫn với hương nhựa cây nồng nàn nhanh chóng lan tỏa khắp nơi đây.
Turan hơi ngửi một chút, và nhanh chóng nhận ra rằng thứ mùi này có thể tác động tới tinh thần, nhẹ thì gây thiếu minh mẫn, nặng thì sinh ra ảo giác, buồn nôn, mất sức.
Darmil lại hoàn toàn không quan tâm.
Cậu ta dùng sức bước tới, xé đứt dây leo quấn quanh mình, tiếp tục vung chùy, hòng đập thân cây trước mặt mình tới khi tan nát hết mới thôi.
Dây leo ma biết đã không thể dây dưa thêm nữa, vùng chạy.
Nó quả quyết cắt bỏ toàn bộ dây leo cũ, mọc ra mới vươn đến những thân cây khác, muốn trốn đi.
Kull đã chờ sẵn, lập tức hành động.
Cậu ta trước tiên phóng ra vài chiếc phi tiêu hình ba lưỡi dao xoáy vòng hòng cắt đứt càng nhiều dây leo càng tốt, nhờ đó xác định tốt hướng mà con Dây leo ma định chạy.
Có điều, sức lực của Kull không đủ, chỉ khiến cho chuyển động của những sợi dây leo chậm đi đôi chút chứ khó lòng cắt đứt.
Để bù lại, cậu ta vận đụng đến tối đa tốc độ của mình, phóng thẳng tới chỗ phần thân thể chính của con Dây leo ma.
Con quái chú ý tới sự phiền nhiễu đến từ Kull, nhưng không quá để tâm.
Nó bây giờ càng bị phân tâm, do dự thêm dù chỉ một chút thì kết cục sẽ giống như đồng bọn của mình.
Huống hồ chi, với sức sát thương như vừa rồi, con quái hiểu được là đối phương không có khả năng giết được mình.
Ít nhất là trong thời gian ngắn.
Trông thấy con Dây leo ma vùng chạy càng vội vàng hơn, Kull biết bản thân cần phải nỗ lực thêm nữa.
Cậu ta kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình, nâng cao cảm giác về mọi thứ trong vùng ảnh hưởng đến mức tối đa, nhờ đó xác định phương hướng mà con quái định chạy tới.
Turan đứng nhìn bóng người của Kull vụt lao đi, theo ngay sát con Dây leo ma, chẳng mấy chốc thì mất dấu.
Nó không lo người đồng đội của mình gặp nguy hiểm.
Cậu ta làm việc luôn có chừng mực, có thể không đạt được mục tiêu đề ra, nhưng thoát đi là chuyện dễ dàng.
– Ngươi có chắc là nên để hắn ta đi một mình?
Giọng nói vang lên từ bên cạnh, tự nhiên là của Fyr.
Turan không có ngạc nhiên.
Đối phương dường như rất ưa thích gây sự chú ý, nhất là khi bản thân không thể trở thành nhân vật trung tâm trong một tình huống nào đó.
Có điều, nó cũng chẳng có trả lời, thay vào đó tò mò hỏi:
– Cô sao lại quan tâm cậu ta?
– Ta không quan tâm hắn ta.
– Fyr đáp ngay – Ta là đang hỏi ngươi.
Turan im lặng, ra vẻ nghĩ ngợi hồi lâu.
Nó không phải đang nghĩ về câu hỏi của Fyr, mà là về tình huống hiện tại.
Quái cấp độ trên 16 thật sự không dễ đối phó.
Chính Turan cũng đã từng phải đối mặt, không chỉ một lần, và nó gần như đã dùng hết khả năng của bản thân mà vẫn ở thế yếu.
Giờ khi đã là một du hành giả Thần cấp 15, ấn tượng của nó về quái ở cấp độ ấy vẫn chưa hề thay đổi.
Đặc biệt là cặp quái Dây leo ma – Ma cây.
Sự nguy hiểm đến từ sự kết hợp của hai con quái khiến Turan thậm chí không dám chiến đấu chính diện như Darmil đang làm.
Chúng mặc dù có vẻ yếu với các đòn tấn công hệ tinh thần, và bản thân nó cũng định thử một chút, nhưng làm cùng lúc với cả hai thì rõ là ngạo mạn.
Dùng kiếm hay súng lại chẳng phải là lựa chọn hay.
Con Dây leo ma sẽ chẳng bị tổn thương nếu Turan chỉ nhằm vào đám dây leo của con quái, còn con Ma cây thì lại có sức phòng thủ cao với hầu hết