Turan suy nghĩ mông lung.
Ý thức của trải rộng, như nhòe ra trong vùng hư tưởng, nửa mê nửa tỉnh.
Nó trông thấy được rất nhiều điều, những luồng thông tin hay cả bến bờ tri thức.
Chúng không có đúng và sai, chỉ có biết và không biết.
Lẫn lộn.
Turan mơ mộng, có lẽ.
Nó bước đi trên con đường vắng, hai bên là biển nước không màu trong thế giới không ngừng xoay chuyển giữa đen và trắng.
Nó đưa tay, hướng về một phía, nâng lên một dòng nước chợt chảy đến.
Là thông tin, cũng là tri thức.
Turan mỉm cười vui sướng, nhưng rồi gương mặt nó tái nhợt.
Nó vội vàng buông bỏ.
Đây không phải thứ nó cần tìm.
Biết và không biết, có quá nhiều; bản thân nó lại không rõ ràng chính mình có nên biết hay không, lại làm thế nào để không biết.
Quên hẳn là khó khăn, nhớ được cũng chẳng dễ dàng.
Và rồi, trong đầu Turan hiện lên một câu hỏi tại sao.
Duy nhất.
Nó đang làm gì.
Nó đang muốn đi đâu.
Nó có tồn tại.
Bừng tỉnh.
Turan trông thấy đầu tiên là cảnh tượng anh chàng đấu sĩ gầm thét lên một tiếng rồi vung quần quật cây chùy trong tay mà đập tan nát thân xác mấy tên du hành giả.
Bọn chúng chỉ còn có ba tên, và hai trong số đó vốn đã chẳng còn năng lực chiến đấu nữa, nằm thoi thóp.
Turan quay sang, thấy được Kull.
Cậu ta không có đến giúp Darmil, thay vào đó vào tư thế cảnh giác, thi triển kỹ năng chủ đạo của mình đến mức cao.
Vừa lúc phát hiện được đội trưởng đang nhìn mình, cậu ta mới vội vàng thả lỏng.
Lúc này, bất chợt bên tai Turan vang lên âm thanh nhẹ nhàng, nghe thật thân thương đến lạ:
– Ngươi ngộ.
Turan không rõ đó là câu khẳng định hay là câu hỏi.
Có điều, nó vẫn đáp:
– Có lẽ.
Cũng không phải điều gì mới lạ.
Turan vốn không xem nặng vấn đề này.
Nó vẫn thường hay rơi vào trạng thái như thế, tương đối ngẫu nhiên.
Khi còn là một Nihr, nó còn bởi vì thế mà làm hỏng việc để rồi mắc nợ bà Lylat mãi.
Trở thành một du hành giả có Thần cấp cho tới giờ, tình trạng như thế vẫn xảy ra với tần suất cũ, chẳng tăng hay giảm.
Kì thực lại khó mà nói cho rõ ràng được.
Cô gái tóc màu nâu đỏ ra vẻ nghĩ ngợi trong giây lát, bảo:
– Không giống.
Ngươi hiểu sai.
Ngộ vừa rồi cũng không phải là ngộ mà ngươi nghĩ biết.
Hoặc là, ngươi đã luôn không biết.
Turan ngẩn người, khó mà hiểu được lời đối phương.
Thấy bộ dáng ấy của nó khiến cho Fyr phát bực, vội vàng thốt:
– Ngươi chắc biết rằng cảm ngộ là thuộc tính quý hiếm nhất.
Turan nhẹ gật đầu.
Nó biết, chỉ là thực tế cũng không giống như vậy.
Thuộc tính cảm ngộ mang lại lợi ích rất lớn, nhưng nằm ở lâu dài, và đồng thời yêu cầu tài nguyên không nhỏ để phát triển, cũng như hòng bù đắp lại thiếu sót ở các thuộc tính khác.
– Đó không phải là một loại kiến thức bị nhồi nhét.
– Fyr khẳng định – Đó là sự thật.
Du hành giả Thần cấp thấp khó mà thấy rõ được tác dụng vì năng lực của chúng quá kém.
Nhưng càng muốn đi xa, ngươi càng cần phải đạt được nhiều cảm ngộ.
Sức mạnh không tự nhiên mà đến, đến cũng không dễ mà nắm giữ, nắm giữ lại khó mà vận dụng cho đúng, vận dụng rồi lại chưa hẳn sẽ đạt được kết quả mong muốn.
Mà một khi không đạt được kết quả mong muốn, ngươi càng khó đạt được sức mạnh to lớn hơn.
Huống hồ chi, cảm ngộ không chỉ giới hạn ở sức mạnh.
Turan im lặng, vừa lắng nghe, vừa cố gắng thấu hiểu.
Có điều, nó khó mà hiểu được.
Hẳn là do Thần cấp bản thân còn thấp như đối phương vừa đề cập đi.
– Được rồi.
– Fyr cáu gắt – Ta cũng chẳng trông mong ngươi có thể hiểu.
Ta chỉ cảm thấy ghen tị.
Đừng nghĩ tới nữa.
Dứt lời, cô ta liền quay đi, chừng như bực tức lắm.
Cũng may đối phương còn chưa có nổi giận, nếu không thì chẳng biết sẽ có bao nhiêu con quái bị làm thành thê thảm.
Chủ yếu là, tốn thời gian.
Trận chiến của Darmil dần đi đến hồi kết.
Hai tên đồng bọn ẩn nấp của đám du hành giả đã chạy đi, cố tìm đường thoát thân, nhưng Kull đã sớm di chuyển khi xác định rằng Turan đã tỉnh, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ quay trở về.
Tên đại diện cầm đao là người cuối cùng còn sót lại ở đây.
Hắn ta đã tung ra nhát chém mang theo hiệu quả của kỹ năng ‘Nhát chém lạnh băng’ lên người Darmil, nhưng dễ dàng bị cậu đánh tan như thể đó chỉ là một đòn tấn công thông thường.
Hiệu quả của nhát chém phát tán, có điều uy lực từ cú đập của Darmil lại quá lớn khiến cho thanh đao gãy vỡ, hiệu quả kỹ năng theo đó cũng nhanh chóng mất đi vì không còn được duy trì.
Turan cười nhạt.
Thứ mà nó xem trọng, e ngại nhất thế mà lại bị người đồng đội của mình cản phá thật dễ dàng.
Trước sức mạnh khổng lồ, rõ ràng là có nhiều thứ sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa, dù cho trước đó vốn là rất nguy hiểm.
Kiến thức của nó vẫn còn kém.
Gần trưa.
Chiếc xe bán tải chạy bon bon trên con đường chính.
Từ đây đến thị trấn Sanaei không còn bao xa, cũng chính là địa điểm mà tổ đội Turan đang nhắm tới.
Trên đường đi, xe có đi ngang qua một vài nhóm du hành giả, nhưng Thần cấp của họ đều tương đối thấp, vì vậy cũng không dám đi quá sâu vào dãy núi Taurus.
Dù sao thì quái ở đó có cấp độ khá cao, còn chưa kể đến đám cướp như tổ đội Turan đụng phải.
Nhưng nói gì thì nói, đám cướp vẫn mang đến cho cả đội một món hời lớn.
Ngoài chiếc xe bán tải vô cùng cần thiết này, bọn nó còn kiếm được không ít vật phẩm có giá trị trên xe, có lẽ do chúng vừa mới cướp được còn chưa kịp chia, hoặc để cho cả đám du hành