Kull hít sâu một hơi rồi thở ra.
Cậu ta quét mắt lên bàn tìm kiếm thứ gì đó, xong thì đưa tay chộp lấy tách trà đã nguội lạnh từ lâu, uống một hơi cạn sạch.
Cứ thế, như đã lấy lại được bình tĩnh và sự tự tin, cậu ta bảo:
– Tôi quyết định lùi bước.
Tôi không dám liều lĩnh dấn bước, nhất là khi… tôi không chỉ có một mình.
Cũng tức rằng Kull sợ làm liên lụy tổ đội của mình.
Điều này có phần không hợp với tính cách cậu ta, nhưng có thể hiểu được.
Trừ phi là cậu ta phát điên, hoàn toàn mất kiểm soát rồi thì mới tiếp tục đi đâm đầu vào mối nguy hiểm rành rành ấy mà thôi.
– Nhưng mà, đối phương chợt tìm tới, ngỏ lời mời với tôi.
T-tôi đã định nói điều này với cậu từ sớm rồi, nhưng vẫn chưa dám chắc về những gì mình đã trải qua.
Chúng rất thật, lại đồng thời không thực tế chút nào.
Turan nghĩ là nó hiểu được cảm giác của Kull.
Đối mặt với những điều không tưởng, bản thân sẽ vô thức nảy sinh những nghi ngờ về nhận thức của chính mình.
Đâu là thật và đâu là giả không dễ dàng xác định.
– Và vì tôi đã ở đây, nên cậu muốn nhìn xem tôi làm thế nào, đứng ở đâu mà làm ra lựa chọn dựa theo đó.
– Turan nói.
– Không sai.
– Kull đáp – Cậu khiến cho tôi thấy được, những điều tưởng chừng không thể nào đạt tới lại luôn nằm trong tầm với.
Tổ đội này, luôn có thể đứng vững được.
Và điều đó mang lại cho tôi cảm giác an toàn.
An toàn để liều lĩnh.
Turan bật cười, không lớn tiếng, nhưng đủ để phá tan bầu không khí đang ngày càng trở nên căng thẳng và gượng gạo trong căn phòng.
Lúc này, nếu Darmil còn thức, cậu ta hẳn sẽ theo đà mà cười vang một trận cho thật sảng khoái, và sau đó là màn vỗ lưng đến nôn ra máu dành cho Kull.
Kull liều lĩnh, luôn có thể đưa ra những quyết định điên rồ, nhưng cậu ta không ngốc.
Muốn liều lĩnh, cũng cần phải có nền tảng khả thi để thực hiện.
Đâm đầu vào chỗ chết thì cũng nhất định phải đạt được mục đích.
Sống còn bớt quan trọng, chẳng có nghĩa là từ bỏ lợi ích hằng mong.
– Vậy thì liều một phen đi.
– Turan dõng dạc bảo – Nghĩ mà xem, cách đây hai tháng, cậu là ai; và bây giờ, cậu đang làm được những gì.
Thứ mà cậu đang lo lắng đó, không quá đáng sợ phải không?
Kull mở to mắt, nhướn mày, lại tỏ vẻ đăm chiêu một hồi thì gật gù nói:
– Đúng là vậy.
Chúng ta đã đi được rất xa hơn những gì có thể tưởng tượng.
Và như thế là chưa đủ.
Chúng ta… Tôi còn có thể đi được xa rất xa.
“Phải.
Rất xa, và cao.
Đặt chân tới lĩnh vực của thần.”
Turan thầm thốt.
Nó không định đặt áp lực quá lớn lên Kull.
Không phải là lúc này.
Sáng sớm, tổ đội Turan vội vàng lên đường rời khỏi thành Kaelri Sae, ngay khi Fyr trở về sau khi chẳng biết đã đi đâu và làm gì.
Đúng như Kull dự đoán, lúc chiếc xe bán tải chạy đến cổng thành phía bắc, một người với vẻ ngoài tương đối nổi bật xuất hiện cùng một nhóm thân cận mà thông qua kỹ năng chủ đạo, Turan có thể xác định họ đều có Thần cấp cao hơn 15.
Đối phương khéo léo bày tỏ ý định muốn gặp mặt nói chuyện một cách đàng hoàng, thế nhưng Turan chỉ đơn giản là bảo Kull trực tiếp chạy thẳng về trước, bỏ qua họ, làm như không nghe, không thấy, không biết.
Một vài trong số nhóm du hành giả vừa có ý định hành động thì nhân vật đứng ở trước ra hiệu ngừng lại.
Sau đó đối phương cũng chẳng làm gì thêm ngoài đứng nhìn chằm chằm vào bóng dáng chiếc xe bán tải chạy xa dần rồi mất hút sau màn sương buổi sớm.
– Vừa rồi… nguy hiểm thật!.
ngôn tình ngược
Kull thốt, chân đạp ga cho xe chạy hết tốc lực.
Cậu ta chẳng thèm lo có đụng phải đám quái hay chướng ngại vật nào ở phía trước hay không luôn.
– Họ thật sự định ra tay.
– Kull nhấn giọng.
– Rất mạnh.
– Darmil nói, ngừng một chút lại bổ sung – Tôi muốn đấu.
– Sẽ có cơ hội.
Turan cười bảo.
Nó thật sự nghĩ như vậy.
Đối phương sẽ không dễ dàng để cho phe đối địch nhận lấy bất kì sự trợ giúp nào, cho dù có phải đắc tội với du hành giả bên ngoài đất nước đi chăng nữa.
Thế nhưng khi chuyện ấy xảy ra, e rằng họ sẽ không thể nào tưởng tượng nổi mình đang đối mặt với kẻ địch mạnh đến mức nào.
Fyr ngồi bên cạnh, tỏ vẻ thờ ơ từ sớm đến giờ như đang bận suy nghĩ về điều gì đó, chợt lên tiếng:
– Ngươi không sợ chúng ra tay sẽ làm trễ nãi thời gian ư?
Mối quan tâm của cô nàng đúng là khác biệt, nhưng hoàn toàn phù hợp với ý nghĩ của Turan.
Nó lo nhất vẫn chỉ là tốn thời gian.
– Tôi có cùng câu hỏi.
– Kull thốt – Nhưng mà bỏ phần sau đi.
Cậu không sợ họ đánh lên à?
– Dalliath chủ trương hòa hoãn, không có nghĩa là sẽ không làm ra hành động khi cần thiết.
– Turan đáp – Chỉ có điều, thời điểm hiện tại không thích hợp.
Nếu bây giờ đánh lên, tin chắc anh trai Terriath của anh ta sẽ không làm ngơ.
Chiến trận ở biên giới có tầm quan trọng quá lớn.
Nói cách khác, hại nhiều hơn lợi, mà lại còn chưa chắc sẽ đã đạt được mục đích.
Trừ phi Dalliath