Turan hít sâu một hơi, trong đầu không ngừng suy nghĩ, cố gắng nắm bắt một điều gì đó.
Tin tức về lục địa phía Tây trong vòng vài chục năm gần đây thường xuyên mâu thuẫn với nhau, e rằng có liên quan rất lớn đến sự đối nghịch giữa hai cảnh tượng hai bên ranh giới mà Turan đang được thấy.
Hoặc có lẽ, thứ nó đang thấy đây cũng chỉ là nhất thời, sau một khoảng thời gian sẽ còn có sự biến đổi lớn.
Chuyện như vậy, nếu không có bàn tay của các vị thần nhúng vào, Turan là không tin.
Nói trở lại, có khi chẳng phải là các vị thần rời bỏ nơi đây, mà là họ trực tiếp quét bỏ sự tồn tại của con người đi khỏi lục địa.
Điều này giải thích được lý do vì sao vùng đất không còn có thể sinh sống được nữa, đồng thời con người cũng dần vắng bóng một cách không thể tránh khỏi.
Đây là một ý nghĩ nguy hiểm, nhưng có căn cứ.
Turan chưa vội tin tưởng điều gì, chỉ là hoang mang suy xét một hồi.
Đối với nó, sự thật muốn biết bất kì lúc nào cũng có thể hỏi người bên cạnh.
Chốc, ánh mắt của Turan hướng về phía xa, dọc theo ranh giới hai vùng đất tuyết phủ và sa mạc.
Không khó để nhận ra được đó là một tòa tháp, cao chọc trời, và dù rõ ràng còn ở rất xa, vẫn có thể trông thấy hình dạng ấy to lớn, chứng tỏ tòa tháp có kích thước khổng lồ.
Không cần phải nghi ngờ, đó chắc chắn là tòa tháp Ma pháp Tối thượng nổi tiếng của lục địa phía Tây.
Thứ như thế, chưa kể đến gốc tích hay vai trò, đã thừa sức khiến người ta thấy một lần mà nhớ mãi, ấn tượng thật sâu.
Huống hồ chi đây là còn do vị đại pháp sư Velduran dựng nên.
Rõ ràng, một tòa tháp khổng lồ như vậy là không thể nào xây dựng chỉ dựa vào bàn tay con người.
Hoặc là các vị thần đã giúp sức, hoặc là chính đối phương sử dụng một ma pháp vĩ đại nào đấy.
Tuy nhiên, ngoài kích thước đáng kinh ngạc, Turan không phát hiện ra điều đặc biệt khác ở tòa tháp.
Không có lửa vây lấy xung quanh, không có bão tố hay sấm sét bao phủ, càng không có các loại màu sắc đan xen trông đến thần kì.
Tin tức có được đúng là không thể hoàn tin tưởng dù cho có một phần trong cùng một bộ tin tức là sự thật.
Trong số đó, Turan còn từng nghe nói đến có rồng canh giữ tòa tháp.
Nó đã từng thấy qua rồng, còn là một con rồng không tầm thường, nên có lẽ vì vậy nó không thể nào hình dung được một con rồng như thế lại canh giữ nơi đây.
Có chăng là một con thằn lằn biết bay đi.
Suy nghĩ đến hồi kết thúc.
Turan quay sang, lập tức nhíu mày, không rõ nên bày tỏ biểu cảm gì vào lúc này.
Là Camilier.
Cô ta cũng được đưa đến đây.
Nó đã hoàn toàn không nghĩ đến điều đó, càng không có chú ý.
Đáng thương là cô ta hẳn đã bị lôi đi một cách cực kì thô bạo nên giờ nằm rạp trên đất, cả người chi chít những vết thương, mắt thì trợn trắng, chừng đã chết mất rồi.
– Ta không yên tâm để con sói ấy ở một mình.
Ta cảm giác được nó đã mạnh lên, mặc dù… còn chưa có thức tỉnh.
Fyr tinh ý cất tiếng, giải thích cho thắc mắc trong lòng Turan.
Nhưng mà, nó tin tưởng có một phần lý do không nhỏ sự tình là bởi nữ người sói đã dại dột đứng lên ngăn cản trước mặt đối phương.
Turan không tiện đưa ra ý kiến, chỉ nhẹ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
– Vậy… bây giờ chúng ta làm gì?
Turan nói.
Nó vốn muốn hỏi thẳng về mục đích của việc mình bị đưa tới đây một cách vội vàng, nhưng nghĩ rồi thay đổi thành uyển chuyển đặt vấn đề.
Nhìn đến, Fyr đã biến thành điềm tĩnh hơn rất nhiều so với vừa nãy.
Cô ta không vội trả lời câu hỏi của Turan mà thay vào đó chăm chú quan sát chung quanh một hồi, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đấy, xong mới đáp:
– Sự kiện chính ở chỗ tòa tháp, ngươi hẳn đã nghe qua.
Có điều, cho tới lúc sự kiện bắt đầu thì vẫn còn cần thêm một khoảng thời gian nữa.
Vừa nói, Fyr nhấc bước tiến về trước.
Bước chân cô ta cất ra đều đặn, lại là đi ngay giữa lằn ranh giới giữa hai vùng sa mạc và băng tuyết, vẻ như là cố tình.
Turan hiểu ý, vội vàng mang lên nữ người sói đặt ở trên vai, cứ thế vác theo mà đi sau Fyr, cách không quá gần cũng không quá xa, vừa đủ để có thể nghe và đáp lại một cách thoải mái.
– Các thế lực từ khắp nơi đã sớm tập trung xung quanh tòa tháp.
Hội Ngàn hoa cũng là một trong số đó.
Turan chậm rãi nhớ lại.
Phó bản ‘Hầm mộ của Lamb’ – phó bản đầu tiên mà nó tham gia chính là do hội Ngàn hoa quản lý.
Hội này tôn thờ Chính thần của Sự sinh trưởng, tức thần Syrathr, vậy nên việc Fyr nhắc đến đối phương là điều có thể hiểu được.
Tuy nhiên, theo như những gì mà Turan biết, hội Ngàn hoa có rất ít thành viên đạt tới Thần cấp 15, phía trên cũng chỉ có lác đác vài cá nhân.
Hội Ngàn hoa tham gia vào sự kiện ở chỗ tòa tháp Ma tháp Tối thượng, nó dù nghĩ thế nào vẫn thấy không thích hợp.
“Chẳng lẽ toàn bộ thành viên đều bị mang tới đây?”
Turan nói thầm, vẻ khó hiểu không hề giấu giếm hiện lên trên khuôn mặt.
Fyr là đang đi ở phía trước, theo lý không nên thấy được biểu cảm của nó, thế nhưng vẫn cất lời giải thích:
– Tập trung đến đây cũng chỉ mang ý nghĩa đại diện, không có nghĩa là sẽ tham gia sự kiện.
Tất nhiên, những gì diễn ra ở phía ngoài tòa tháp cũng rất thú vị.
Turan đặc biệt chú ý tới hai chữ “thú vị” mà Fyr nhấn giọng ở cuối.
Bản thân nó khả năng rất lớn là sẽ tham gia sự kiện, thế nên phía ngoài không gây nên hứng thú.
Giờ nghe vậy, nó lại tò mò muốn biết sẽ có chuyện gì.
– Nếu nói là thế lực khắp nơi, vậy cũng bao gồm từ lực địa phía Bắc và lục địa Trung tâm?
Turan đặt câu hỏi.
Nó cố tình tránh né việc nhắc tới cụ thể là thế lực nào, ví như đế quốc Carnato vậy.
Mọi thứ chắc chắn không thể tránh khỏi việc có bàn tay của các vị thần thao túng, nên nhắc đến thế lực chỉ là nói ở mặt ngoài.
Fyr hiểu ý Turan.
Cô ta vốn không định giải thích quá nhiều, tự nhiên mong nó đưa ra các câu hỏi thay vì bản