Con đò tiếp tục di chuyển sang sông, nhưng giờ với tốc độ nhanh hơn trước nhiều.
Người chủ đò không tiếc tiêu hao thêm nhiên liệu cùng việc gây hao mòn động cơ để gia tăng tốc độ.
Tiền lời chuyến đò này tất nhiên sẽ sụt giảm, không khéo còn lỗ, nhưng nếu thoát khỏi nguy cơ thì chẳng còn gì tốt hơn.
Kull liếc mắt nhìn quanh một lượt, xong thì bước lại ngồi bên cạnh Darmil lúc này đang nằm trườn ra ngủ.
Mới lên đò, cậu ta còn hào hứng chạy tới chạy lui, sớm thì chán.
Kể cả khi đám quái xuất hiện cũng không thể gây nên hứng thú cho cậu ta, bởi chúng quá yếu.
Kì thực nếu là chiến đấu dưới nước, độ khó sẽ tăng lên vài phần.
Đối với người không có kinh nghiệm hoặc thiếu sự chuẩn bị cần thiết, đó thậm chí trở thành nghịch cảnh.
Thế nhưng Darmil chẳng có vẻ gì là e ngại môi trường nước cả.
– Lát nữa nếu có chuyện, chúng ta trực tiếp rời khỏi đò, hướng thẳng lên bờ.
Kull cất tiếng.
Giọng nói của cậu không lớn, chỉ vừa đủ cho đối phương nghe được.
Có điều, cậu cũng chẳng lo có người khác nghe thấy.
Chuyện khách sang sông rời bỏ đò là thường gặp, nhưng chủ đò lúc đấy sẽ không cần chịu trách nhiệm với khách nữa.
– Không đánh nhau sao?
Darmil thắc mắc, đã tỉnh dậy.
– Rất phiền phức, mà còn không có lợi.
Với năng lực của Kull và Darmil, chọn ra một con đò nhỏ với động cơ đủ mạnh là đã có thể sang đến bờ bên kia từ chỗ này.
Ở lại đánh nhau, lợi ích lớn nhất chỉ là đống Thần tinh có được từ đám quái mà thôi.
Trừ phi xuất hiện quái tinh anh, Kull sẽ đổi ý.
Dù sao thì Darmil nhất định sẽ không bỏ qua con quái ngon lành đến vậy.
Kull thích chơi, thích làm loạn, nhưng không thích dính vào rắc rối của người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lo chuyện bao đồng là Darmil.
Tuy nhiên nếu không gây được hứng thú cho cậu ta, đối phương lại là du hành giả tham gia chiến đấu chứ không phải người gặp nạn, cậu ta sẽ không ứng cứu.
Luôn là như thế.
Nắm được tâm lý của anh chàng đấu sĩ thật không khó, nhưng Kull vẫn chẳng dám tự quyết định cái gì.
Cậu hiểu rõ trong lòng đối phương, cậu chỉ là một người đồng đội cùng chiến đấu.
Có lẽ là đáng kính, nhưng chắc chắn không phải nói gì nghe đấy.
Huống hồ chi, Kull rất dè chừng nhà Altoris.
Cậu chẳng biết họ định làm cái gì, hay nhận định về Darmil như thế nào.
Gây nên ấn tượng xấu, đội trưởng không chắc sẽ ra mặt giúp cậu.
Không đáng.
Con đò di chuyển thêm chưa được bao xa thì các đợt sóng lại bắt đầu trở nên dữ dội, đến mức khiến hướng di chuyển của con đò bị thay đổi, khó mà kiểm soát.
Các thủy thủ dưới hiệu lệnh của người chủ đò lập tức vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Không chỉ riêng họ, những người khách trên đò cũng lấy ra vũ khí.
Họ muốn góp sức, hoặc tự bảo vệ bản thân.
Đây đã là vấn đề sống còn.
Chết đi rồi tái sinh chưa bao giờ là chuyện nhỏ cả.
Kull và Darmil cũng đứng dậy, tiến về bên hông tàu.
Cả hai cùng chăm chú nhìn về một điểm mơ hồ trong lòng sông.
Nơi đó có một con quái đáng sợ sắp xuất hiện.
Điều đáng nói là thứ đáng sợ không chỉ có con quái ấy, mà còn hàng đống những con quái nhỏ yếu hơn, nhưng tập trung thành đàn.
Kull đánh giá rằng, nếu hai người muốn sang tới bờ bên kia một cách an toàn thì tốt hơn hết nên giết chết con quái mạnh mẽ nhất này.
Trên cấp 15.
Kull cắn răng nhận định.
Khó mà tin được tại chỗ này có thể gặp được quái trên cấp 15.
Trời còn đang giữa trưa đây.
– Cậu thử xem.
Kull nói rồi lấy ra một cây giáo bằng thép nặng trịch đưa cho Darmil.
Cây giáo này không phải của cậu, mà trộm từ kho hàng của người chủ đò, xem ra là một loại đạn đặc biệt dành cho súng phóng giáo.
Có điều cho tới tận bây giờ, đám thủy thủ vẫn không hề có ý định lấy ra dùng.
Người chủ đò để ý thấy động tác của Kull, nhưng không có nhìn quá nhiều.
Thời khắc này vẫn nên chăm chút với nguy hiểm sắp tới.
Một cây giáo mà thôi, trong túi trữ đồ của ông ta hẳn còn không ít.
Dù sao vẫn chẳng tính là quý.
Cấp độ khoảng chừng 10 đến 12, phẩm chất ‘Ưu’.
Mở miệng ra đòi, lộ ra là của đối phương mang theo thì sẽ thành hỏng bét.
Cho đi, biết đâu còn giúp ích được.
Thay vào đó khi xong chuyện nên kiểm tra xem vì sao bảo mật lại kém như vậy.
Darmil nhận lấy cây giáo, nâng lên hạ xuống mấy hồi, cảm giác khá vừa tay.
Sau đó cậu ta nghiêng người, vào tư thế chuẩn bị phóng.
Kull không vội ra hiệu lệnh.
Con quái kia cẩn trọng lạ thường, cho tới giờ vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, lại còn không ngừng di chuyển.
“Chẳng lẽ chúng ta không phải mục tiêu?”
Kull tự hỏi.
Quái trên sông có rất nhiều, dưới lòng sông càng nhiều.
Thế nhưng để đám quái bất kì chú ý và tấn công một mục tiêu thì cần có khoảng cách đủ gần, hoặc độ thù hận gây ra đủ lớn.
Nếu không thì lượng lớn quái trên sông đồng thời nhào tới, du hành giả có mạnh bao nhiêu cũng không chịu nổi, càng đừng nói tới con đò vốn có độ bền không cao.
Nếu đám quái không nhằm vào mình, Kull tự nhiên chẳng muốn chọc chúng.
Giết một con không chừng còn sẽ kéo đến vài con nữa, rất khó lường.
Cứ thế, bầu không khí căng thẳng trên đò kéo dài.
Kull liên tục duy trì vùng lĩnh vực ở mức cao nên cả người càng ngày càng không thoải mái.
Chẳng phải là mệt, mà là áp lực nặng nề.
Vùng lĩnh vực không dễ dùng.
Gió mạnh lên một cách bất thường, cùng với các đợt sóng đánh cho con đò nghiêng đi.
Darmil bị mất thăng bằng, vội vàng xoay người giữ vững tư thế.
Dường như chỉ chờ khoảnh khắc ấy, con quái ẩn mình dưới lòng sống đột ngột phóng tới với tốc độ nhanh đáng sợ.
Kull vừa kịp phản ứng, thốt lên:
– Ngay bây giờ!
Darmil chậm một nhịp, đạp mạnh chân, nhắm thẳng vào vị trí do Kull chỉ định mà phóng mạnh cây giáo về trước.
Một tiếng nổ siêu thanh vang lên kèm theo xung