Đốt xong, Yeatra ngồi thẫn thờ một hồi, trong đầu suy nghĩ mông lung.
Cô nhớ lại những gì đã diễn ra khi người thầy xưa vẫn còn ở bên cạnh.
Đó không phải là những kỷ niệm đẹp, thế nhưng Yeatra cảm thấy rất nuối tiếc.
Chuỗi ngày tháng ấy, cô đã không trân trọng.
Thầy của Yeatra là một người thông minh, ít nhất là trong mắt của cô.
Tuy nhiên, cô lại chỉ nghe mọi người mắng rằng thầy cô là một kẻ lừa đảo, một tên thất bại.
Cho đến tận giây phút cuối cùng thầy ấy thậm chí còn bị gán cho thành một kẻ xấu xa, tội đồ, xứng đáng bị trừng phạt.
Yeatra tất nhiên không nguyện tin tưởng.
Cô luôn muốn tìm cách chứng minh những gì thầy mình làm là đúng, chỉ tiếc là cô quá ngu ngốc.
Suốt quãng thời gian học tập, cô chẳng thể nắm tốt được một phần kiến thức nào cả.
Tất cả chúng đều mông lung như chính tâm trí cô lúc này.
Như thể mọi thứ đều chẳng hề tồn tại; đều là giả dối, do chính Yeatra tưởng tượng ra.
Thế nhưng điều đó làm sao có thể đúng được.
Cô vẫn còn nhớ rõ gương mặt người thầy ấy đây.
– A…
Yeatra đột nhiên rít lên một tiếng, và sự hoảng hốt bao trùm lấy cô.
Cô cố hình dung lại gương mặt ấy, nhưng chẳng hiểu vì sao chỉ thấy được một mảnh mơ hồ.
Chuyện gì xảy ra, Yeatra không biết, và cô càng thêm hoảng loạn.
Cô càng cố gắng nhớ, mọi thứ lại càng khó thành hình hơn.
Giờ, đến cả tưởng tượng cũng là cực kì khó khăn.
Là giả.
Yeatra vô thức nghĩ như vậy, và cô vội lắc đầu lia lịa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô hình dung gương mặt ấy thêm một lần nữa.
May mắn thay, cô dần thấy được một vài thứ trong đống ký ức gãy vỡ của mình.
“Turan?!” Yeatra thốt thầm.
Gương mặt của người thầy mà cô đang gắng nhớ về lại chính là của Turan.
– Không phải!
Yeatra hô lớn.
Cô lập tức nhận ra ký ức của mình bị sai lệch.
Người thầy ấy đã biến mất đi.
Hay đúng hơn thì, chuyện đã sớm như vậy rồi.
Cô chỉ đang ép buộc bản thân.
Yeatra không nhớ nổi.
Có lẽ, đống ký ức xa xưa kia chỉ là ảo tưởng sai lầm của cô sinh ra bởi những năm tháng sống cô độc và khốn khổ, hòng khiến cuộc đời của mình thêm chút màu sắc tươi sáng.
“Turan nhất định biết.”
Yeatra nhủ thầm.
Cơn hoảng loạn dâng lên chỉ có thể bị gắng dằn xuống bởi niềm tin vô căn cứ ấy.
Cô nhớ rõ rằng chính cậu ấy tìm tới mình, và hai người chẳng bao lâu sao đấy trở thành bạn bè.
Tuy nhiên, giờ đây, cô lại ngờ rằng điều đó là đúng, hay cũng chỉ là một sự ảo tưởng đầy giả dối.
Yeatra mặc kệ.
Cô đâu còn có thể làm gì hơn được nữa.
Giờ chỉ đành trông mong vào chàng trai tài giỏi dễ mến và đáng tin cậy ấy.
Trong vô thức, Yeatra đứng dậy, bước đi.
Cô lang thang vô định, hay có lẽ rằng đang theo bản năng mà trốn tránh khỏi căn phòng u tối này.
Hành lang dài lê thê.
Yeatra không chắc đoạn hành lang này trông như thế nào, nhưng hiện tại, nó dường như vô tận.
Cô bước mê mải mà chẳng tìm thấy điểm cuối.
Ánh mặt trời chói chang vô tình soi rọi qua những ô cửa sổ.
Chúng sáng choang, bắt ép Yeatra phải dời mắt khỏi.
Cô không nên nhìn ra ngoài.
Không được phép.
Cô cần phải tiến bước.
Một vài giọng nói vang vọng bất chợt.
Yeatra không cố ý lắng tai nghe, nhưng chúng cứ trôi vào tâm trí cô bất kể, rõ mồn một.
– Tình hình phía bắc đã chuyển biến xấu đi rất nhiều.
Sớm thôi, các cuộc đấu tranh sẽ bùng nổ.
– Đó cũng là điều tôi lo nhất.
Cậu cho rằng chúng ta có thể cầm cự được bao lâu?
– Là các người, không phải tôi, càng không phải tổ đội của tôi.
Mặc dù… tôi có thể giúp.
– Giúp? Hội Zalt sẽ bỏ qua–
Giọng nói chợt ngừng lại, và Yeatra cảm nhận được vài ánh nhìn dè chừng lẫn soi mói đang trông lấy mình.
Cô đảo mắt nhìn quanh, đầu óc như được dội một gáo nước lạnh khiến cho tỉnh táo lại.
Yeatra đang ở trong một căn phòng bày trí đơn giản, mang tính cổ điển với các món đồ đều bằng gỗ trông đặc biệt thuận mắt.
Đứng trước cô là một chàng trai trẻ với nước da ngăm đen với mái đầu đinh màu trắng nổi bật; người còn lại thì cô quen thuộc: ông lão Gaterylt.
Thấy Yeatra, chàng trai trẻ cười một tiếng tỏ vẻ thân thiện, xong thì đối với ông lão Gaterylt nói:
– Tiếp tục đi.
Cô ấy không phải người ngoài.
– Thế nhưng… lần này cậu đến chẳng phải là để gặp cô ta?
Gaterylt thắc mắc.
Ông lão xem trọng Yeatra, nhưng với người thanh niên trước mắt đây cũng là không kém, còn lộ ra có phần e sợ.
– Phải.
– chàng trai cười bảo, quay sang – Nhưng quý cô đây có vui lòng gặp tôi chăng?
Yeatra không đáp, ngẩn người nghĩ ngợi hồi lâu.
Cô chẳng suy nghĩ cụ thể về điều gì, chỉ đơn giản là thấy bối rối, cần sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu mình.
– Cậu là ai?
Yeatra nêu ra câu hỏi đơn giản và trực tiếp.
Điều cô muốn biết có rất nhiều, nhưng nói ra thì thành dài dòng, mà chẳng có gì đảm bảo rằng đối phương có thể cung cấp đủ.
Trước mắt, danh tính nên là quan trọng nhất.
Ông lão Gaterylt khi nãy đã nói qua, có một người quan trọng tìm gặp cô.
Nghe được câu hỏi, người thanh niên lộ vẻ hài lòng, chủ động bước tới rút ngắn khoảng cách rồi mới từ tốn đáp:
– Chào cô.
Tôi là Kull, thành viên tổ đội của Turan.
Tôi là một thám đạo, cũng là một sát thủ.
Yeatra há miệng định giới thiệu chính mình, chần chừ trong giây lát lại thôi.
Cô khó mà tin tưởng được đối phương, trừ phi là Turan đứng ra xác minh danh tính.
Thậm chí kể cả vậy, cô cũng chỉ sẽ làm quen mà chẳng dám nói nhiều cái gì.
Đơn thuần bất an.
Yeatra cảm nhận được từ đối phương sự nguy hiểm đang bị ẩn giấu rất sâu, và trong thâm tâm không ngừng dấy lên lời gọi cho cô tránh đi thật xa.
So sánh với ông lão Gaterylt, ông ta cũng chỉ tới mức là muốn lợi dụng cô mà thôi.
– Xin thứ lỗi.
Tôi tùy tiện rồi.
Kẻ tên Kull vội nói, nhẹ nhàng lùi về sau vài bước, tiếp tục:
– Turan nhờ tôi đến lấy số bùa chú thành phẩm.
Bùa chú thành phẩm, tức là những tấm bùa mà Yeatra tự tin có thể sử dụng, hay rằng không nỡ lòng thiêu hủy.
Số lượng mà cô tích lũy cho tới giờ cũng chỉ có hơn mười tấm, là rất ít.
Yeatra nghe xong, vừa định thẳng thừng từ chối như một phản xạ thì vội vàng ngậm miệng lại.
Cô sợ.
Ánh mắt kiên quyết