26
Ngày tháng cứ bình thường trôi qua.
Tôi và Nghiêm Thanh vẫn độc thân, chẳng thay đổi gì. Người Nghiêm Thanh thích là cô bạn cùng phòng Hoàng Nịnh của tôi. Đáng tiếc là, nhờ tôi mai mối, quan hệ giữa Nghiêm Thanh và cô ấy phát triển không tệ, họ trở thành bạn bè bình thường.
Hoàng Nịnh là một cô gái bí ẩn, hồi năm nhất thì nhập học chậm hơn tôi tận một tháng, cũng không biết tại sao trường lại chấp nhận.
Nhớ ngày đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã có một cảm giác quen thuộc.
Cô ấy nói: “Dư Âm, rất vui khi gặp lại cậu.”
Tôi cảm thấy giọng điệu thăm hỏi của cô ấy hơi lạ: “Chúng ta quen biết à?”
“Giống như từng quen, có thể gọi là biết nhau thôi.” Cô ấy cười nói.
Cách nói này xem như tạm chấp nhận được nhỉ.
Về sau quan hệ của chúng tôi cũng khá ổn, bởi vì cô ấy luôn tìm được cho tôi đủ kiểu việc làm thêm. Quan trọng là tiền lương nhiều, vì từ ngày hôm đó tôi đã không động vào thẻ mẹ đưa nữa.
Nhưng mà… Việc làm thêm Hoàng Nịnh giới thiệu cho tôi có độc. Lúc nào tôi cũng gặp được Lục Lương Đình.
Làm nhân viên ở tiệm hoa quả, tôi được cắt hoa quả cho cậu ấy.
Làm nhân viên cao cấp ở quán thịt nướng, tôi được đứng bên cạnh nướng thịt cho khách VIP là cậu ấy.
Làm nhân viên bán tất online, tôi cũng gặp được cậu ấy. Cậu ấy khiếu nại tôi bán hàng giả.
Tôi thực sự không hiểu nổi cậu ấy. Nếu đã không thể bên nhau thì cả hai nên tránh xa nhau ra.
Lần này còn nực cười hơn vì... Tôi là nhân viên thời vụ bổ sung. Quan trọng là tiền lương bên tổ chức trả cho rất hậu hĩnh, nếu không thì đánh chết tôi cũng không đi, bởi vì ảnh quảng cáo dán trước cửa có Lục Lương Đình.
Mà đêm hội lần này, cậu ấy lại là nhân vật chính, là quán quân của Q – một cuộc thi âm nhạc lớn.
Người trao giải còn đặc biệt nói nhiều, bài diễn văn đó không dài như sông Trường Giang thì cũng dài như sông Hoàng Hà.
Tôi mang giày cao gót, bê giải thưởng dành cho quán quân, không có chỉ đạo của trưởng nhóm phụ trách nghi thức thì không được tùy tiện bỏ xuống.
Có thể cảm nhận được hình như cậu ấy liếc nhìn tôi vài lần.
May là bài phát biểu cảm nghĩ của cậu ấy rất ngắn.
Đứng hơn nửa buổi tối, cuối cùng cũng trụ được đến khi kết thúc, nhưng tôi vô tình bị bong gân khi bước xuống cầu thang. Không bị g.ã.y xư.ơng, có lẽ chỉ sưng lên thôi.
Lúc tôi ngồi một mình ở hậu trường xoa bóp mắt cá chân, những ngón tay thon dài trắng trẻo đưa cho tôi một túi nước đá: “Chườm đá đi, cho nhanh hết sưng.”
Tôi cầm lấy, không muốn lãng phí, mặc dù biết chủ nhân của bàn tay đó là Lục Lương Đình.
Thấy tôi xoa hời hợt, cậu ấy cầm lấy túi đá một cách tự nhiên, tỉ mỉ xoa mắt cá chân của tôi.
“Bây giờ cậu thiếu tiền lắm à?”
“Nói thừa, không thiếu thì chịu khổ như này làm gì?”
“Mình có thể cho cậu vay.”
“Không trả nổi.”
“Vậy cho luôn.”
“Cậu có tiền?” Tôi không nhịn được mà châm biếm.
“Tiền thưởng viết nhạc, với lại… hai năm nay đầu tư cũng có chút tiền lời, không tệ.”
Ôi chao! Cậu ấy quả thật ngày càng giỏi rồi, không còn là cậu bé nghèo năm xưa ngồi ở quán mì nhỏ xem nhạc phổ nữa.
“Mình không chỉ thiếu tiền, còn thiếu cả tình yêu. Cậu cho được không?” Tôi lùi lại tạo khoảng cách, đẩy tay cậu ấy ra.
“Lục Lương Đình, mình hơi giận đấy. Cậu năm lần bảy lượt kiên quyết từ chối mình, rồi lại hay thả thính mình. Cậu có ý gì thế?”
Tôi thấy cảm xúc mất mát to lớn hiện lên trong mắt cậu ấy.
Này không đúng rồi. Tôi là người muốn quay lại nhưng cậu ấy từ chối, sao lại làm như tôi đá cậu ấy vậy? Tuy có đá một lần, nhưng là giả, không phải nói rõ rồi sao?
Cậu ấy nhìn tôi thật sâu rồi đặt túi đá xuống, lặng lẽ đi ra khỏi hậu trường.
Lòng tôi trào dâng nỗi phiền muộn khôn nguôi.
Muốn mua say để thả lỏng một chút, tôi gọi xe, bảo bác tài xế đưa đến quán rượu ở gần trường.
Không ngờ lại đến trước cửa Khuynh Tâm Tiểu Quán.
27
Giống như lần trước, khách không nhiều. Chính xác mà nói thì chỉ có mình tôi.
Vẫn là chị gái nóng bỏng tóc xoăn kiểu Hồng Kông đó và một nam nhân viên.
“Em gái, lại gặp nhau rồi.”
Lần này, tôi gọi một loại rượu mà theo lời chị chủ thì có thể giúp tôi vui lên.
Chị ta quả nhiên vẫn không hề khách khí giống lần trước, uống cùng tôi.
“Lần này tôi chẳng có chuyện gì cả. Chuyện của tôi kết thúc rồi, cậu ấy không thích tôi nữa.” Tôi uống ực một ngụm rượu to.
“Chưa đâu, chắc là có hiểu lầm gì thôi.” Chị chủ mỉm cười nhìn tôi.
Rượu vơi quá nửa, tôi cảm thấy chị chủ và anh nhân viên kia càng nhìn càng thấy quen.
Giống ai nhỉ?
Hoàng Nịnh, Nghiêm Thanh?
Lúc này, trên người bọn họ lập lòe ánh sáng màu vàng và màu xanh.
Ha ha, lẽ nào mình lại say rồi?
Tôi nắm lấy cổ tay của chị chủ rồi sờ thử. Có độ ấm, không phải ma.
Ma xui quỷ khiến, tôi bật thốt: “Mấy người là chanh tinh. Chị là chanh vàng, anh ta là chanh xanh?”
“Hừm… Có thể nói như vậy.”
V.ãi, chuyện gì đây? Yêu tinh trái cây xuyên không đến cuộc sống của mình à?
Có suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Chẳng lẽ Lục Lương Đình vẫn còn thích mình? Hay là cậu ấy cũng từng tới đây?
“Vậy có phải chị cũng cho Lục Lương Đình lựa chọn không?”
“Đúng, chẳng qua của em thì easy, còn của cậu ta thì hard thôi.”
Đúng thật.
“Câu hỏi của cậu ấy là…?”
“Tình yêu của bọn em và sức khỏe của em, chỉ có thể chọn một trong hai.”
“Cậu ấy chọn gì?”
“Sức khỏe của em.”
Trái tim tôi bỗng rung động: “Hóa ra là thế.”
Đây là lý do mà cậu ấy từ chối tôi.
“Cậu ấy rất thông minh, có thể moi ra địa chỉ của một kẻ từ miệng chị. Kẻ đó chính là tên bán tiên nói hươu nói vượn chuyện của em hồi nhỏ. Sau này ở trường học, cậu ấy cũng từng nghi ngờ chị và Nghiêm Thanh. Bất đắc dĩ, bọn chị đã cho cậu ấy uống thuốc lãng quên để cậu ấy không nhớ mặt bọn chị nữa…”
Khi chìm trong mơ hồ, tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của Nghiêm Thanh và Hoàng Nịnh.
“Nói với cô ấy nhiều thế làm gì?”
“Yên tâm, cô ấy say rồi.”
“Kết thúc đi, chúng ta hết thời gian rồi.”
“Chơi thêm một tí nữa đã.”
“Chơi nữa thì hai người họ đổ vỡ thật đấy.”
“...”
Thực ra nửa đầu buổi hôm nay tôi không hề say. Tôi đã phòng từ trước, lấy cái ghim giấy trong túi ra cầm trong tay. Mũi kim nhọn hoắt đâm vào lòng bàn tay, những giọt máu chảy ra giúp tôi tỉnh táo. Nửa sau tôi thực sự trụ không nổi nữa, ngủ thiếp đi mất.
Ngày hôm sau, tôi chuyển cây chanh vàng bên cửa sổ đến tầng hầm của trường học.
Có hôm tôi mất ngủ, nửa đêm thấy nó phát ra tia sáng màu vàng. Nếu như tôi đoán không sai, chậu cây chanh này chắc là sống dựa vào nguyên thần
của Hoàng Nịnh.
Cây chanh sợ nhất không có ánh sáng.
Đúng, đây là một cuộc tra tấn khắc nghiệt để bức cung.
Quả tinh không có ánh sáng như cây không có nước. Chỉ vài ngày sau, cây chanh đó đã héo rũ.
Chị ta khai hết luôn.
Hóa ra bởi vì chị ta làm nhiệm vụ để xảy ra sai sót, nguyên thần vô tình ký gửi ở chậu cây chanh ngoài ban công nhà tôi, hơi thở thoi thóp. Bà tôi dày công chăm nom mới nuôi sống được cây chanh đó, cũng tiện nuôi luôn chị ta.
Quả tinh bọn họ có tính có ơn trả ơn.
Trước khi rời đi, chị ta báo mộng cho bà tôi, hỏi bà có mong ước gì không. Bà nói: “Hy vọng cháu gái tôi vui vẻ, khỏe mạnh cả đời.”
“Vậy nên, cho dù Lục Lương Đình không đưa ra lựa chọn, chị cũng sẽ bảo vệ tôi bình an?”
"Cũng có thể nói như vậy.” Chị ta gật gật đầu.
“Vậy còn sự trong trắng của Lâm Hân Hà và bệnh của tôi? Chị có giúp sức không?”
“Không hề. Chúng tôi chỉ có thể nhìn thấu chân tướng của sự việc, nói trước với mấy người kết quả thôi.”
“Mục đích của chị là gì?”
“Thu thập niềm vui trong tình yêu của nam nữ. Bước ngoặt càng lớn, niềm vui thu thập được càng ngọt ngào, càng có lợi cho chúng tôi tu luyện. Đó là mục đích của chúng tôi.”
À, vì vậy bọn họ như diễn trong những vở kịch ngắn, thử sức nhiều vai diễn và hoàn cảnh khác nhau để thu thập niềm vui và nỗi buồn của con người. Lý do lần đầu tiên nhìn thấy chị ta, tôi lại thấy quen mắt như thế hóa ra là vì hôm khai giảng tôi đã gặp chị ta ở Khuynh Tâm Tiểu Quán.
Chị ta vốn muốn dàn xếp xong mâu thuẫn cuối cùng để kích thích tôi và Lục Lương Đình ngọt ngào hơn, không ngờ chúng tôi suýt chút nữa đổ vỡ thật.
“Lần trước chị dùng pháp thuật cho cậu ấy quên đi bọn chị, lần này cũng làm y như vậy đi, khiến từ giờ cậu ấy quên đi chuyện đưa ra lựa chọn với bọn chị, ký ức sẽ bắt đầu từ đoạn gửi video cho tôi.”
“Em gái à, pháp thuật của quả tinh không dùng lung tung được đâu. Thời gian này tôi đã dùng quá mức rồi, sẽ có nguy hiểm đó.”
“Nguy hiểm gì?”
“Tôi sẽ biến lại về dạng quả một thời gian.”
Ồ, thế à? Vậy thì chẳng sao.
Chị ta biến thành quả, đâu phải tôi.
“Không đồng ý thì tôi để cành lá chị chết héo.”
Dưới sự uy hiếp của tôi, chị ta cuối cùng cũng đồng ý.
28
Trong ký ức của Lục Lương Đình bây giờ chắc không còn đoạn đưa ra lựa chọn mà quả chanh đề xuất rồi nhỉ.
“Lục Lương Đình, mình muốn gặp cậu, ngay bây giờ.” Giọng tôi trộn lẫn tiếng khóc nghẹn ngào, tiếng khóc của hạnh phúc.
Quá trình y như cũ, chỉ là cậu ấy không còn ký ức của trước kia nữa.
Vẫn là khách sạn đó, vẫn anh trai tiếp tân đó.
Tôi cướp lời anh trai kia: “Đưa phòng giường lớn còn lại đó cho chúng tôi. Nếu khách sạn mấy anh còn phòng tiêu chuẩn, tôi cho đánh giá kém luôn.”
Sau đó tôi kéo Lục Lương Đình đi, mặc anh trai lễ tân hóa đá ở đó.
Sau đó mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi.
Lần này Lục Lương Đình rất hiểu chuyện. Chúng tôi hoàn thành việc lần trước còn dang dở.
Cái ôm chân thành, hai trái tim kề bên nhau.
Tôi đặt câu hỏi như lần trước: “Lục Lương Đình, sao cậu lại tốt với mình như vậy chứ? Cậu vẫn còn thích mình, đúng không?”
Cậu ấy híp mắt suy nghĩ một hồi: “Bây giờ mình không thích cậu nữa.”
Lòng tôi nặng trĩu.
Cậu ấy hôn lên trán tôi: “Bởi vì mình cảm thấy không phải thích, là yêu.”
“Dư Âm, mình nghĩ kỹ rồi. Dù tương lai có ra sao, điều quan trọng là chúng ta phải trân trọng hiện tại.”
Trái tim tôi như bay lên.
Chết tiệt, tỏ tình nhanh thế.
Nhưng rốt cuộc cậu ấy đã mất đi ký ức chưa nhỉ?
…
Sau đó, chúng tôi ở bên nhau.
Vào một buổi tối cuối tuần như thường lệ, trăng thanh gió mát, cậu ấy đọc sách, tôi đọc tiểu thuyết.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, tôi buột miệng hỏi cậu ấy: “Cậu biết không, tụi mình quay lại là nhờ cây chanh tinh đấy.”
Cậu ấy chẳng thèm ngẩng mặt lên: “Cây chanh tinh nào cơ?”
Biết ngay là cậu ấy không tin mà.
“Là loại mà cắt lát ra vắt nước được ấy.”
Cậu ấy bỏ sách xuống, mỉm cười nhìn tôi: “Dư Âm, có phải dạo này cậu chê tớ lạnh nhạt với cậu, hôn cậu ít đi không? Nghĩ lung tung gì thế, hả?”
Trong nháy mắt, hình như tôi bắt được hình ảnh Lục Lương Đình quay mặt ra cửa sổ, thoáng hiện vẻ đăm chiêu nhưng rất nhanh quay lại vẻ mặt cười nhạo, nhéo nhẹ má tôi rồi cúi đầu xuống, mãnh liệt… với tôi…
Ây da, như này ai chịu nổi chứ?
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên.
Trên bậu cửa sổ bên ngoài, cây chanh đong đưa trong gió, dường như như đang phát ra sắc vàng nhẹ trong ánh hoàng hôn.
(Hết. Còn ngoại truyện.)