Ngay khi cô gái bị té xuống, lập tức liền có một người đến đỡ cô ta đứng dậy, đồng thời lấy một chiếc khăn dụng tâm mà che đi chiếc váy vô tình bị rách của cô ấy.
Tuy nhiên, cô gái không những không nói lời cảm ơn, ngược lại cô ta còn bực bội giựt phắt chiếc khăn ấy ra, quãng xuống đất, đôi chân mang giày cao gót giẫm lên nó mà từng bước từng bước đến trước mặt Lâm Nhã Tịnh, tay phải giơ lên cao muốn quăng cho cô một cái tát.
Nhưng Lâm Nhã Tịnh nhanh tay lẹ mắt hơn, linh hoạt né bàn tay kia, đồng thời đáp trả cô ta lại một cái bạt tail Nói thì chậm nhưng diễn biến hành động chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Một tiếng “bốp” kêu lên vang dội giữa căn phòng, khiến cho mọi người trăm con mắt đều đổ dồn vào Lâm Nhã Tịnh.
“Cô...Cô dám đánh tôi? Cô chán sống rồi phải không hả?!! Cô có biết tôi là ai hay không? Tôi là Trịnh Sang Sang - vị hôn thê của Âu Dương Dạ Trạch! Cô có tin chỉ cần một cái búng tay, cô lập tức bị biến mất khỏi thế gian này!” - Cô gái một tay ôm má, đôi mắt bừng bừng lửa giận nhìn cô như thể hận không thể tự tay băm vằm cô ra thành từng mảnh.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Nhưng ánh mắt này không đáng sợ bằng nội dung mà cô ta nói...
“Cô nói cái gì? Cô là vị hôn thê...” - Lâm Nhã Tịnh bắt đầu toát mồ hôi lạnh, hai chân run run không tự chủ được lùi về phía sau vài bước.
Cô cảm thấy sống lưng mình buốt lạnh. Cô mới ban đầu cũng nghĩ đến thân phận của cô ta, nhưng chỉ có thể đoán cô ta là người âm thầm thích Âu Dương Dạ Trạch, tuyệt đối không ngờ đến thân phận cô ấy lại dọa người như vậy! Trời ạ! Hôn thê...hôn thê của Âu Dương Dạ Trạch!
“Cô muốn làm ai biến mất?” - Nhắc “Tào Tháo”, “Tào Tháo” liên tới.
Giọng nói trầm thấp kia đột nhiên vang lên ngay sau lưng cô. Lâm Nhã Tịnh giật mình, ngay tức khắc cứng ngắc quay đầu, mấp máy môi muốn lên tiếng giải thích nhưng bỗng nhiên môi cứng lưỡi khô, cô không tài nào thốt nên lời. Âu Dương Dạ Trạch hai tay đút vào túi quần, đôi chân thon dài sải từng bước dài đi đến chỗ cô, đôi mắt sắc bén như chim ưng, khiến cho người khác không rét mà run.
Đây là biểu hiện hắn ta đang tức giận? Ngược lại với thái độ dè dặt của Lâm Nhã Tịnh, Trịnh Sang Sang đôi mắt rưng rưng chan chứa nước mắt, cất giọng mềm mỏng làm nũng: “Trạch ca, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh không biết là em chịu uất ức như thế nào đâu, anh mau xem đi, váy của em bị rách rồi, còn vô duyên vô cớ ăn một cái tát nữa!”
Vừa nói xong, trên gương mặt non nớt trắng trẻo kia rớt xuống hai giọt nước mắt. Chỉ cần là đàn ông, liếc mắt một cái, có thể dâng lên vô vàn sự thương tiếc trong lòng.
Lâm Nhã Tịnh thấy cảnh này, đáy lòng liên khấn trương muốn mở miệng phản bác, nhưng khi đôi môi vừa mở ra thốt lên một tiếng: “Tôi...”, sau đó liên im bặt. Cô đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng một lượt, cô thấy ánh mắt họ nhìn cô như thể đang lên án hành động này của cô vô cùng độc ác, mất nhân tính.
Đôi tai cô còn có thể nghe thấy rõ ràng từng lời bọn họ xì xào bàn tán với nhau, nói cô những lời vô cùng khó nghe.
“Không ngờ cô ta lại dám làm như vậy!"
“Sao lại không dám chứ, đêm đêm làm ấm giường cho người ta, nhìn qua cũng biết địa vị cô ta cao đến nhường nào rồi”
“Cô ta ỷ mình leo được lên giường của Cửu gia rồi, liên hống hách như vậy, còn không biết Trịnh Sang Sang là con gái duy nhất của tập đoàn Trịnh thị hay sao?”
“Ây ya, nói dễ nghe một chút là dựa hơi đàn ông, nói khó nghe một chút chẳng qua cũng chỉ là gái bán hoa cao cấp, biết dùng kỹ thuật để leo lên đỉnh mà thôi, thủ đoạn không biết còn cao siêu cỡ nào đây mà dám đắc tội với Trịnh tiểu thư”
Lâm Nhã Tịnh nắm chặt đôi tay, ra sức cắn môi,