Triệu Tử Mặc đứng bên đường, đôi mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, hai tay đút vào túi quần, vừa đi vừa huýt sáo, không có dáng vẻ nào là vội vàng như vừa nãy...
Qua không bao lâu, Lâm Nhã Tịnh ngồi trên xe bỗng nhiên đi ngang qua Triệu Tử Mặc, cô ngạc nhiên thốt lên: “Ơ, cái đó không phải hắn là...”
Hắn vốn dĩ phải ngôi trên xe chứ, sao hẳn lại đi bộ dọc bên đường? Nhưng cô không kịp tự hỏi, người đàn ông ngồi kế bên cô, không những không dừng lại hỏi han gì mà ngược lại chiếc xe đua của Âu Dương Dạ Trạch lao đi như một con báo đen săn mồi, thoáng chốc liên mất hút bóng dáng của hắn.
Lâm Nhã Tịnh nuốt ngụm nước miếng, hai tay toát mồ hôi giữ chặt lấy dây an toàn, lắp bắp: “Cửu gia, nhanh quá...nhanh quá rồi! Chúng ta rớt...rớt xuống mất..."
Tốc độ xe chạy quá nhanh, mỗi lần đến đường cua, chiếc xe luôn đụng đến hàng rào bên vách núi, nghe lên tiếng két két đáng sợ vô cùng.
Cô thật sự sợ đến sắc mặt trắng bệch. Âu Dương Dạ Trạch không quan tâm đến lời nói của cô, vẫn đạp mạnh chân ga. Mắt nhìn thấy chiếc xe đang chạy ở phía trước, khóe miệng khẽ nhếch, cất tiếng: “Darling, muốn tôi trả thù cho em không?”
Lâm Nhã Tịnh hiện tại đầu óc đều lơ lửng ở trên chín tầng mây, nghe âm thanh phát ra bên cạnh, não bộ cô như không đủ dùng mà ngơ ngác nhìn Âu Dương Dạ Trạch.
Cô chưa kịp hỏi một lời nào, vừa đưa mắt nhìn qua hắn, khóe mắt lại phát hiện đến hình ảnh trước mắt không đúng, đưa tay đánh người đàn ông bên cạnh, đồng thời liên la lên: “Cửu gia, mau dừng xe, quá gần, quá gần!!! Sẽ tông chết người!”
Cô vừa dứt lời. Một tiếng “Rầm” vang lên ầm trời.
Âu Dương Dạ Trạch lái xe tông thẳng vào chiếc xe trước mặt cô, ngay lập tức chiếc xe phía trước rơi xuống vực...
Lâm Nhã Tịnh há hốc mồm, một lần nữa ngất xỉu... Mặt trời dần lặn xuống sau núi, bầu trời với một màu vàng cam đẹp đẽ đến đầy lưu luyến dần mất đi, chỉ còn thấy trên đó một bức màn đen tuyên mù mịt, ngay cả mặt trăng cũng không thể nhìn thấy rõ.
Giống như người thiếu nữ đang nằm trên giường này vậy, nét đẹp dịu dàng êm ả kia dần bỗng nhiên bị bào mòn, hiện tại trên khuôn mặt thon thả chỉ còn lại một cái nhíu mày đây bất an...
“Cửu gia, cô ấy không có việc gì đâu, chỉ là cả ngày không ăn gì, thiếu đi năng lượng cần thiết, lại bị hoảng sợ quá mức, khiến máu không lên được não nên mới khiến cô ấy bị ngất đi” - Bác sĩ mặc một áo blouse trắng, đứng bên cạnh giường bệnh mà “bẩm báo” với người đàn ông mặt không chút biểu cảm kia.
Thấy Âu Dương Dạ Trạch gật đầu, bác sĩ dường như không an lòng mà tiếp tục bổ sung thêm mấy câu khuyên nhủ: “Cửu gia, ngài đừng trách lão đây nhiều chuyện, thật ra cơ thể của cô gái này vốn dĩ đã không được bồi bổ tốt, nếu như tình trạng này kéo dài, nhất định sẽ gây ra án mạng đấy” “Yếu ớt đến như vậy?” - Âu Dương Dạ Trạch khẽ nhíu mày, nét mặt không nhìn ra được là vui hay không vui.
Người bác sĩ kia lại muốn nói thêm điều gì, Âu Dương Dạ Trạch liên lên tiếng cắt ngang: “Mạc quản gia tiễn khách” Bác sĩ chỉ đành nhìn thêm Lâm Nhã Tịnh mấy cái, rồi nhẹ lắc đầu đi ra khỏi phòng.
Quả là một cô gái số khổ... Khi căn phòng không còn một bóng người nào, Âu Dương Dạ Trạch mới bước đến bên cạnh Lâm Nhã Tịnh, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống rất lâu, sau đó mới xoay người rời đi.
Nếu như nhìn kỹ có thể nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông mang theo bao nhiêu Sự cô tịch. Lúc này, điện thoại trong túi anh lại reo lên.
“Cửu gia, hiện tại hiện trường đã được tụi em xử lý sạch sẽ, Trịnh Sang Sang đang bất tỉnh trên biển, tụi em có cần giúp cô ấy không?”
Âu Dương Dạ Trạch ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn ở phòng khách tối tăm, lấy từ trong túi ra một hộp thuốc bạc hà, sau đó mới chậm rãi rút ra một điếu chơi đùa