Lâm Nhã Tịnh cũng không có cố chấp muốn lại lên lầu. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Mạc quản gia cười vui vẻ, nhanh chóng bưng lên cho cô một chén canh, một đĩa thịt, sau đó lại hì hục bới cho cô một chén cơm.
Lâm Nhã Tịnh chủ động muốn đứng lên giúp đỡ bà một tay, Mạc quản gia lại tỏ vẻ không vui kéo tay cô: “Tiểu thư, cô mau ngồi xuống đi, thân thể cô hiện tại không tốt, bác sĩ hôm qua cũng dặn dò tôi phải bồi bổ cho cô, tôi còn đang hầm một nồi canh gà nhân sâm cho cô, trước khi ăn chỉ cần uống hết một chén, sau đó lại ăn cơm, ngủ một giấc, ngày mai cô liên có thế khỏe lại rồi”
Từng lời nói, từng câu từ đều ẩn chứa sự dân dã mộc mạc lại chân thành khiến cho mắt cô có chút cay cay. Sức khỏe của cô ngoài cô bạn thân Trương Phi Phi lúc nào cũng la hét đòi cô nghỉ ngơi, thật sự không còn ai quan tâm cô nữa.
Đọc FULL bộ truyện.
Mạc quản gia mang đến cho cô hơi ấm của gia đình, lại giống như mẹ của cô, một cảm giác từ rất lâu rồi cô chưa từng cảm nhận được. Lâm Nhã Tịnh ngập ngừng cảm ơn Mạc quản gia.
Mạc quản gia xua xua tay: “Ài, ngoan, không cần cảm ơn lão bà này, nếu như muốn cảm ơn thì nhanh chóng mau khỏe lại” Lâm Nhã Tịnh sau khi uống xong canh gà, nhìn đến Mạc quản gia đứng nhìn cô, cũng không có ngồi xuống.
Cô thắc mắc hỏi: “Mạc quản gia, bà cũng ngồi xuống đi” “Không cần, không cần, tôi đã ăn rồi, tiểu thư cứ ăn đi, không cần để ý đến tôi”
Lâm Nhã Tịnh nhìn xung quanh, thấy không có ai ở đây, cô liên kéo Mạc quản gia cùng ngồi xuống: “Bà ngồi ăn với tôi đi, tôi...ăn một mình như vậy thật sự buồn lắm” Mạc quản gia cũng không kiên trì, ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ là vẫn không ăn. Lâm Nhã Tịnh hỏi, bà chỉ trả lời là sáng nay bà đã ăn rồi, không thấy đói.
Mạc quản gia mang đến cho cô một cảm giác thân thiết, vì thế cô cũng không có nhiều cố kị, ăn cũng thoải mái hơn một chút. Chung quy vẫn là ăn nhiều hơn một chút, mặt giãn ra nhiều hơn một chút, cô cũng không có nói chuyện nhiều.
Ngày hôm qua, cô làm ra loại chuyện muốn bắn chết Cửu gia, không biết tại sao hôm qua hắn lại dễ dàng buông tha cho cô như thế, nhưng với tính tình tàn nhẫn kia khẳng định vẫn sẽ ghi thù trong lòng.
Cô sợ nói chuyện nhiều một chút, Mạc quản gia cũng sẽ bị vạ lây. Cho nên trong phòng ăn lúc này ngoại trừ tiếng gắp đồ ăn, chiếc đũa gỗ va chạm vào chén thủy tinh ra cũng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi thoáng qua tai. Không khí trong phòng tràn ngập ngượng ngập mãi không tiêu tan.
Cuối cùng, Mạc quản gia vẫn là người lên tiếng: “Tiểu thư, hôm nay trời đẹp như vậy, hay là cô ra ngoài chơi một chút đi, cho khuây khỏa đầu óc, thân thể đón ánh nắng một chút cũng tốt”
Cô bất ngờ thảng thốt: “Tôi được ra ngoài?” Mạc quản gia cười đáp: “Đương nhiên có thể rồi."
Hành động gắp thức ăn của cô đột nhiên cứng lại, một ý nghĩ chợt lóe lên, sau đó liên không cánh mà bay. Cô cười khổ lắc đầu: “Không cần, tôi chỉ muốn về phòng ngủ một giấc mà thôi” Lời nói này cũng không phải là lời nói dối.
Ngày hôm qua, cô mơ mơ màng màng ngủ đi, nhưng trong đầu cô vẫn tồn tại sự lo sợ, rốt cuộc thần kinh căng thẳng cả một đêm. Sáng hôm nay tỉnh dậy, cả người cô đều mệt mỏi không thôi.
“Cửu gia...có ở nhà không?” - Lâm Nhã Tịnh xoay mặt nhìn Mạc quản gia mà hỏi.
Mạc quản gia lúc này “A” một tiếng như mới chợt nhớ ra, đáp lời: “Cửu gia sáng nay có nói mấy ngày nay ngài ấy sẽ không về nhà, ngài ấy nói với tôi nhăn lại với tiểu thư là không cần nhớ ngài ấy, ngài ấy rất nhanh sẽ trở về, còn nói cô ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, sau khi trở về, liên cùng cô vui vẻ”