Sắc mặt Trịnh phu nhân lập tức trở nên khó coi: “Cửu gia, tôi muốn nhắc nhở Ngài một câu, Trịnh Sang Sang mới là vị hôn thê của Ngài”
Bảo vệ cô nhân tình mà không mang đến vị hôn thê? Đây là muốn vì thiếp diệt thê? Loại chuyện này, bà không tin Âu Dương Dạ Trạch có thể làm ra, trước giờ cũng chưa từng nghe nói dưới gối của hắn ôm ấp một hồng nhan nào quá lâu.
Huống hồ, trước giờ dù cho con gái bà có lặng lẽ gây chuyện với mấy hồ ly tỉnh kia, Âu Dương Dạ Trạch thủy chung cũng không bao giờ nói đến một câu.
Âu Dương Dạ Trạch khẽ nhíu mày, không nói lời nào, rút trong túi ra chiếc điện thoại chuyên dụng, ngón tay thon dài bấm một dãy số, sau đó tao nhã mà đưa lên bên tai.
“Trịnh Tổng” - Một câu nói này của Âu Dương Dạ Trạch vang lên không khỏi làm Trịnh phu nhân sửng sốt.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Đừng nói đây là đang gọi cho chồng bà? Đầu dây bên kia vẫn không hề hay biết về sự tình bên này vợ mình đã làm ra, vẫn ra sức vẫy đuôi nịnh nọt: “Cửu gia, không biết hiện tại ngài gọi đến cho tôi có việc gì không? Chỉ cần ngài một câu giao phó, tôi lập tức đích thân làm, không chậm trễ cho dù nửa giây”
Âu Dương Dạ Trạch không lạnh không nóng nói: “Trịnh tổng, việc ông nhờ tôi, xem ra tôi làm không được rồi” Vừa dứt lời, điện thoại liên tắt một cái “rụp” Trịnh phu nhân vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Âu Dương Dạ Trạch chậm rãi cầm một ly trà lên uống: “Trịnh phu nhân, bà muốn ở lại đây dùng cơm với tôi?" Trịnh phu nhân chần chừ trong chốc lát, tuy rằng hôm nay bà đến đây là để dạy dỗ ả hồ ly tinh kia.
Tuy nhiên lại đụng phải Âu Dương Dạ Trạch ở đây, mục đích không thành, ngược lại mất đi “nắm thóc”, bà cũng không ngu ngốc mà châm thêm dầu vào lửa lại đi quấy rối thêm. Nhưng Trịnh phu nhân không biết rằng, ngay từ khi bà đặt chân đến ngôi biệt thự này đã bắt đầu một loại sai lâm khiến chồng bà tán gia bại sản.
Không ai không biết Âu Dương Dạ Trạch hoạt động chính trong giới hắc đạo, chuyên thích đi ám toán ngâm người khác, ngược lại hoạt động làm ăn trong công ty lại giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Điều này vô tình lại khiến cho người khác càng thêm sợ hãi.
Có một câu nói rất hay thà đắc tội với quân tử còn hơn đắc tội với kẻ tiểu nhân. Mà Trịnh phu nhân lại không may vừa vặn không hiểu câu nói này. Khi vừa về đến nhà, lập tức thấy một đám người đang đứng trước nhà mình, bà đành tiến lên hỏi mới biết được hiện tại chồng bà đã bị bắt giam vì tội nhập lậu một lượng lớn hàng thuốc cấm, hiện tại cần áp giải đi để điều tra. Trịnh phu nhân lập tức lên tăng xông, ngất xỉu tại chỗ.
Quay ngược thời gian. tại ngôi biệt thự xa hoa, khi bóng lưng Trịnh phu nhân đã đi xa, không khí trong phòng khách cũng không có thoải mái hơn bao nhiêu. Lâm Nhã Tịnh cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, không dám làm ra bất kỳ hành động nào.
Âu Dương Dạ Trạch dường như không để ý đến cô nữa, phân phó công việc cho người dưới trướng của hắn. Sau khi một tốp người nữa lại đi ra ngoài, Âu Dương Dạ Trạch cả người lười biếng dựa về phía sau, tựa đầu lên chiếc ghế sô pha. Nhất thời phòng khách trở nên im ắng.
“Lại đây” - Âm thanh trầm thấp vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc. Lâm Nhã Tịnh nhích một chút lại gần hắn, cách hắn một khoảng bằng nửa cánh tay liền dừng lại.
Âu Dương Dạ Trạch tựa hồ không vui: “Biết mát-xa đầu?” Lâm Nhã Tịnh ngẩng đầu, hơi ngẩn ra liếc nhìn qua hẳn một chút, thấy hắn vẫn đang nhắm mắt nói chuyện với cô, áp lực thoáng chốc giảm đi rất nhiều:
“Vâng, biết một chút”
Lúc trước cô có từng đi làm ở một tiệm massage nhỏ, nhưng vì môi trường ở đó khá phức tạp nên cô đã xin nghỉ từ lâu.
“Đến mát-xa cho tôi”
Lâm Nhã Tịnh hơi lúng túng, chiếc ghế sô pha này được đặt ở sát tường, nếu như cô muốn tiến đến massage