Lâm Nhã Tịnh gượng gạo đáp: “Vâng”
“Cô không thắc mắc rằng tạo sao đang yên đang lành, chiếc xe của tên kia lại bị nổ sao?” - Triệu Tử Mặc vừa nói vừa nhìn đường, giọng nói tự nhiên như tán gẫu một chuyện rất bình thường.
Lâm Nhã Tịnh chần chừ trong chốc lát. Cô cũng có một chút tò mò, nhưng là không biết có nên hỏi ra hay không, đến cuối cùng thì hiện tại hoàn cảnh này của cô bắt buộc cô phải thận trọng một chút.
Âu Dương Dạ Trạch chắc chắn không muốn cô biết quá nhiều chuyện. Nhưng khi nhìn qua ánh mắt của Triệu Tử Mặc thân thân bí bí nhìn cô, cô nhịn không được nói: “Tại sao vậy?”
“Đương nhiên là bởi vì tên kia có gương mặt khó ưa! Ai nhìn vào cũng đều thấy ghét, muốn tìm đến gây phiền toái cho hắn đấy! Đến tôi còn không ưa nổi hắn, nếu như là tôi, nhất định tôi sẽ nghĩ cách thuê sát thủ giết hắn".
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Lâm Nhã Tịnh có chút giật mình, không biết là hắn đang nói chơi hay nói thật. Đến bây giờ cô vẫn không biết được quan hệ giữa bọn họ là gì, là bạn bè hay là kẻ thù đây? Đôi mắt cô lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa kính. Có lẽ Âu Dương Dạ Trạch sống cũng không hạnh phúc gì cả, sống trong sự thấp thỏm lo âu thế kia cũng không trách được chưa bao giờ thấy hắn nở một nụ cười thật lòng.
Dứt lời, Triệu Tử Mặc nhìn qua Lâm Nhã Tịnh một cái rồi nói tiếp: “Cũng thật không ngờ lại liên lụy đến cô, có điều... tên kia lại có thể đồng ý cứu cô một mạng”.
Phải biết rằng tên kia đã đụng qua không ít người phụ nữ, nhưng khi xảy ra bất cứ tai nạn nào, người đầu tiên mà hắn ta bảo vệ chính là bản thân hẳn.
Trong thế giới này vốn dĩ đầy rẫy những cái bẫy mang theo hào nhoáng nhưng lại là hố sâu chôn biết bao nhiêu xác người. Chiếc ghế lão đại này nhìn qua giống như một vị vua đăng quang mang theo một màu vàng chói lóa, ai cũng phải nể sợ, nhưng mấy ai biết đằng sau đó lại là những ngày cận kề với ranh giới của sự sống và cái chết. Nhưng hôm nay, hắn lại thấy tên mặt lạnh sống tàn nhẫn kia lại che chở cho một người.
Hắn thấy rất rõ ràng khi vụ nổ xảy ra, tên kia đã lấy thân thể mình chắn một đao sương gió, để cho Lâm Nhã Tịnh nằm dưới thân mình. Một hành động nhỏ vô thức này có lễ tên kia còn chưa phát giác ra đâu!
Triệu Tử Mặc ca thán một câu không liên quan: “Lâm tiểu thư, cô thật sự cũng thật tốt số!”..lại có thể bị dính lên người đàn ông nhàm chán kia! Lâm Nhã Tịnh gãi gãi đầu: “Có sao?”.
Một câu hỏi này của cô càng làm tăng thêm vẻ ngây ngô nhưng lại mang theo chút đáng yêu. Triệu Tử Mặc phì cười một tiếng, đột nhiên chuyển chủ đề hỏi: “Cô bị dị ứng à?”
“À, phải”- Nhắc đến cô lại thấy có chút ngứa, tay không ngừng di động để lại mấy vết hồng hồng trên cơ thể.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” - Đi một đoạn đường, Lâm Nhã Tịnh nhìn đến khung cảnh bên ngoài một lần nữa đông đúc người qua lại, mới chợt nhớ đến điều này mà hỏi. “Đến bệnh viện khám bệnh dị ứng của cô, tên kia không nói cho cô biết sao?” - Triệu Tử Mặc nghi ngờ hỏi.
Lâm Nhã Tịnh nhìn hắn một cái, sau đó thành thật lắc đầu. Âu Dương Dạ Trạch muốn mang cô đi bệnh viện? Tốt đến như vậy sao? Cô chẳng qua là bị dị ứng một chút, uống qua thuốc sẽ khỏi. Vậy mà hẳn muốn mang cô đi bệnh viện.
Không hiểu sao, lúc này trong tâm cô một dòng nước ấm chảy qua. Có lẽ đơn độc mà sống quá nhiều năm, nên ai đó đánh cô một cái, xong rồi cho cô một viên kẹo, cô sẽ vì sự ngọt ngào này mà cảm kích. Đang có chút thất thần, âm thanh của người bên cạnh lại một lần nữa truyền tới.
“À, vậy để tôi đoán nhé, tên kia đưa ra vẻ mặt đưa đám cho cô nhìn, sau đó trầm giọng nói với câu mau ăn sáng thay đồ đúng không?” - Triệu Tử Mặc vừa nói vừa cười, lại còn diễn lại từ nét mặt đến động tác, giọng nói.
Điều đó khiến cho cô không khỏi bật cười: “Anh và ngài ấy là quan hệ thế nào?”
“Cuối