Tư duy ngôn ngữ như đột ngột bị biến mất, cô không biết mình nên nói cái gì bây giờ nữa.
Âu Dương Dạ Trạch hạ tâm mắt nhìn xuống đôi môi khô khốc của cô, môi mỏng khẽ mở, tuy sườn mặt uy nghiêm lạnh lẽo nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng tựa như lông hồng bay trong gió khẽ khàng chạm đến tâm can: “Darling, nhớ cho kỹ, em là người của tôi, em không chỉ có một mình”
Tim Lâm Nhã Tịnh như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy.
Cô vô thức nắm lấy vạt áo của Âu Dương Dạ Trạch, cúi đầu, cắn cắn môi. Cô biết lòng mình đang run rẩy. Hốc mắt lại nóng lên. Cô không biết từ khi nào bản thân lại trở nên mềm yếu như vậy.
Tại sao khi ở bên cạnh hẳn, cô chỉ luôn muốn khóc thế này? Cô lại thấy mắt mình đau đau. Có lẽ hôm qua đã khóc cạn cả nước mắt rồi nên bây giờ chỉ có thể là mũi cô hồng lên một chút, mắt cũng đỏ lên một chút mà thôi.
Lâm Nhã Tịnh nghĩ khuôn mặt cô bây giờ có lẽ đã xấu đến mức không thể nhìn. Nhưng hình ảnh này trong mắt Âu Dương Dạ Trạch lại là rất đáng yêu. Mặc dù từ trước tới nay, hắn không hiểu thứ gì gọi là "đáng yêu”, trong cuộc sống của hắn chỉ có quyền lực, chỉ có người sống ta chết, chỉ có sự tàn nhẫn sát phạt, thận trọng mà bước đi, chỉ cần sai một bước, rất nhiều mạng người sẽ vì hắn mà đổ xuống.
Cập nhật sớm nhất tại.
Hắn không thể buông lỏng một giây, không thể không phòng bị. Nhưng tại giây phút này, hắn chỉ muốn duy nhất cô gái nhỏ trong lòng hắn...
Âu Dương Dạ Trạch từ nhỏ đến lớn luôn nắm chắc mười phần bản thân mình muốn cái gì, kể cả phụ nữ. Hắn cúi đầu, cắn nhẹ lên chóp mũi họng hồng của cô, chậm rãi gọi tên cô: "Lâm Nhã Tịnh"
Lâm Nhã Tịnh đưa lên đôi mắt mờ mịt nhìn hắn. Mỗi lần hắn gọi họ tên cô như thế, tim của cô đều sẽ đập chậm đi một nhịp. Cô cảm giác được mình đang từng bước từng bước bị Âu Dương Dạ Trạch dẫn dụ vào một khu vườn mê cung đặc biệt tăm tối, không có một lối thoát, nhưng bản thân lại không có một chút kháng cự nào với cánh tay đang giơ ra ôm lấy eo cô kia. Một khi người đàn ông khí thế bức người này bắt đầu trò chơi tán tỉnh, cho dù là ai cũng sẽ không nhịn được mà trầm luân vào trong đó.
Khóe miệng khẽ câu lên, Âu Dương Dạ Trạch đưa môi mỏng của mình ghé sát vào tai cô, hơi nóng phả ra bên tai, giọng nói lại mang theo một loại ma mị mê hoặc như chú ngữ câu hồn đoạt phách: "Tôi muốn em trở thành Âu Dương thiếu phu nhân" Lâm Nhã Tịnh lập tức ngốc lăng.
Cả người cô run lên, bàn tay đang nắm vạt áo hắn cũng vô thức mà khẩn trương nắm chặt lại. Đây là một lời cầu hôn? Lâm Nhã Tịnh nhắm lại hai mắt, cố gắng bình ổn tâm trạng của bản thân.
Cô không tin vào tình yêu của người đàn ông này, cô không tin hắn sẽ yêu cô! Không phải là cô cố chấp, chỉ là vì người đàn ông này quá khó đoán, cô không biết được hắn đang nghĩ gì, hơn nữa đôi mắt kia khiến cho cô có phân sợ hãi lại có phân không nhịn được muốn sa vào u mê.
Cô sợ một khi bản thân đã lún sâu vào vùng đầm lầy này, cô sẽ vĩnh viễn không cách nào xoay xở trở ra.
Cũng không thể trách cô, thử hỏi ai trong hoàn cảnh này của cô còn nghĩ đến chuyện may mắn rằng kim chủ sẽ cùng cô xác lập quan hệ yêu đương thuần túy? Đến con nít ba tuổi nó cũng sẽ không tin!
Lâm Nhã Tịnh hít sâu một hơi, bàn tay chống lên lông ngực của hắn ý đồ muốn hắn cách bản thân xa một chút, giọng nói mang theo sự hoang mang mà đáp lại: "Cửu gia, ngài đừng đùa nữa, tôi không thể theo kịp trò chơi của ngài”
Âu Dương Dạ Trạch một lần nữa ép buộc cô phải nhìn mình. Đôi mắt hắn an tĩnh như một bức tranh thủy mặc thế nhưng lại khiến cho người ta cảm giác thở không thông.
Âm thanh trầm thấp một lần nữa vang lên bên tai: “Darling, em nên biết