Nói xong rồi, cô mới chợt thấy hối hận. Tưởng tượng xem Âu Dương Dạ Trạch ăn bánh snack, hình tượng này có chút...
Khi Lâm Nhã Tịnh định rút tay vê, đầu ngón tay bỗng nhiên truyền đến xúc cảm mềm mại ẩm nóng.
Lâm Nhã Tịnh quay đầu, khi nhìn rõ hình ảnh trước mắt, tim cô đập mạnh một cái.
Âu Dương Dạ Trạch đang ngậm lấy miếng lấy ngón tay côi
Lâm Nhã Tịnh giật mình rụt tay lại. tự nhiên thấy mặt mình nóng lên. Cô sờ sờ mặt, có lẽ do không ngủ đủ nên phát sốt rồi chăng?
Âu Dương Dạ Trạch nhai miếng bánh trong miệng, khóe miệng cong lên, ẩn ý mà nói: "Không tệ"
Đây là khen mùi vị của bánh hay là...
"Ngài muốn ăn sao? Ở đây còn rất nhiều" - Lâm Nhã Tịnh túng quẫn đưa qua cho Âu Dương Dạ Trạch nguyên một cái bịch bánh còn đang ăn dở, chớp chớp mắt cũng không dám nhìn hắn một cái, chăm chú nhìn xuống đùi mình.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Âu Dương Dạ Trạch nhìn đến một bên tai đang dần đỏ ửng lên của có, nhếch miệng, âm thanh chậm rãi vang lên: “Ngượng ngùng?”
"Không có' - Lâm Nhã Tịnh nói vô cùng dứt khoát, nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng, né né tránh tránh đó lại thể hiện rõ ràng sự “giấu đầu lòi đuôi”, bộc lộ tất cả tâm tình của cô giờ phút này.
Âu Dương Dạ Trạch nhìn cô, rất thưởng thức vẻ mặt bối rối của cô hiện tại, muốn tránh mà không tránh được, thẹn đến mức sắc mặt hồng lên giống như một quả táo đỏ mọng, chỉ muốn ăn một ngụm rồi nuốt hết vào bụng.
Lâm Nhã Tịnh cảm nhận được tầm mắt của Âu Dương Dạ Trạch đặt lên người mình rất lâu, trong lòng lại hoảng lên, lúng túng mà nhìn lên trời một cái, không suy nghĩ gì mà nói: "Trời...bâu trời cũng tối rồi, chúng ta nên đi tiếp thôi"
Âu Dương Dạ Trạch trông đến điệu bộ giả vờ không mấy thành thục của cô, đáy mắt ẩn ẩn ý cười, môi mỏng khẽ mở: 'Không muốn nghỉ ngơi một chút sao?” . Đọc thêm nhiều truyện ở _ trù mtruyện.CO M _
Lâm Nhã Tịnh đưa mắt hướng ra khung cảnh bên ngoài, như hạ quyết tâm không quay đầu nhìn hẳn, không do dự mà nói: “Không cần đâu, chúng ta đi nhanh một chút, sẽ đến nơi nhanh một chút, chỉ sợ càng tối sẽ càng nguy hiểm”
Nhìn gương mặt đỏ như sắp búng ra máu của cô, Âu Dương Dạ Trạch dường như không đành lòng vòng trêu đùa cô nữa, thu lại tâm mắt, gật đầu: “Được”. Sau đó lưu loát làm một loạt hành động khởi động xe.
Lâm Nhã Tịnh lúc này mới lén liếc nhìn qua Âu Dương Dạ Trạch. Xem ra hôm nay tâm tình hắn rất tốt, không có làm khó cô
Lâm Nhã Tịnh âm thâm thở ra một hơi, nhìn xuống bịch bánh đang cầm trên tay. Một mình mình ăn cảm thấy không được tốt lắm, dù sao thì cũng là tiền của người ta mua, cô liếm liếm môi, nói nhỏ: “Ngài có muốn ăn chút gì không?”
Bỗng nhiên nhớ đến xúc cảm lạ lẫm kia, lập tức bổ sung: “Bên trong túi còn có bánh mì sandwich nữa, ngài có muốn ăn không?”
Âu Dương Dạ Trạch như định lên tiếng nói gì đó thì đột nhiên lúc này một tiếng động lớn vang lên. Chiếc xe đang đi êm ái trên một đường thẳng đột ngột rung chuyển chệch hướng, khiến cả người cô đều bị nghiêng hẳn sang một bên về phía hắn.
Lâm Nhã Tịnh hoảng sợ theo bản năng một tay nắm lấy dây đeo an toàn, một tay chống lên người Âu Dương Dạ Trạch. Trong đầu đang nghĩ có phải là hắn cố tình hay không liên nghe đến âm thanh lạnh lẽo truyền tới.
“Bám chặt”
Lâm Nhã Tịnh vừa nghe xong hai tiếng kia, chiếc xe lại một lần nữa đột ngột chuyển hướng. Nếu như không phải Âu Dương Dạ Trạch đã nhắc trước, cô có chuẩn bị mà bám chặt bên thành cửa xe thì chắc chắn đầu cô đã bị đập vào cửa kính một lực rất mạnh, không ngất cũng sẽ bị thương.
Đến khi chiếc xe lái về đường thẳng, Lâm Nhã Tịnh
mới thất kinh hỏi: “Làm sao vậy?”
Âu Dương Dạ Trạch vẻ mặt nghiêm trọng, không nhanh không chậm trả lời: “Có người muốn lấy mạng tôi”
Sống lưng Lâm Nhã Tịnh lạnh toát, bàng hoàng chưa kịp lấy