Lâm Nhã Tịnh không biết tình hình bên Âu Dương Dạ Trạch như thế nào, chỉ có thể gắng sức mà chạy không ngừng nghỉ.
Qua được một quãng đường, Lâm Nhã Tịnh liền phát giác có điều gì đó không ổn. Cô nghiêng đầu cảnh giác mà nhìn.
Ẩn sâu sự tối tăm của rừng rậm, có một vật thể gì đó đang di chuyển rất nhanh. Cô không thấy rõ đó là thứ gì, trong lòng dâng lên một loại dự cảm chẳng lành.
Lâm Nhã Tịnh bất giác chạy chậm lại, nhìn chăm chú nó hồi lâu cho đến khi cái đầu nó lộ ra dưới ánh trăng. Cô lập tức hoảng hốt.
Đó là sói! Một con sói đang chạy theo cô. Nó sắp đuổi tới cô rồi!
Lâm Nhã Tịnh xanh mặt, muốn chạy nhanh hơn nữa, nhưng sức lực con người có hạn, huống hồ ngày thường cô cũng không có vận động nhiều, chạy một đường dài mà không đuối sức là điều không thể.
Mắt thấy con sói sắp nhảy bổ nhào về phía cô, nó há miệng lớn, muốn một phát ngoạm lấy đầu cô. Cô thất kinh la lên một tiếng, hai chân theo nỗi kinh hoàng mà chạy quíu lại vào nhau, lập tức ngã nhào xuống đất.
Con sói vì thế liên bị chệch hướng, nhảy xuống mặt đất trượt một đường dài. Có lẽ không tóm được con mồi, nó càng hung dữ hơn, quay đầu, nhe ra hàm răng sắc nhọn, một lần nữa tấn công về phía cô.
Lâm Nhã Tịnh hoảng sợ, hai chân mềm nhũn, bộ não chỉ còn lại một mảng trống rỗng.
Cô trước đây chỉ đơn giản mà sống trong thành phố như bao người nhân viên khác, chưa từng gặp nguy hiểm chết người, càng chưa từng một mình chống lại bất kỳ loài động vật hoang dã nào, nên cô hoàn toàn không có một kỹ năng phòng vệ nào.
Trong lúc nguy cấp, cô chỉ biết theo bản năng cầm lấy con dao mà Âu Dương Dạ Trạch cho cô giơ lên trước mặt, hai mắt vô thức mà nhắm chặt, bất lực mà chờ đợi...
“Bằng”...một tiếng. Âm thanh vang vọng khắp từng ngõ ngách.
Lâm Nhã Tịnh vẫn không biết chuyện gì vừa xảy ra, cô vẫn còn thở hổn hển thất thân nhìn con sói một phút trước còn đang tấn công cô, hiện tại đã trở thành một cái xác.
Vài giây sau mới kịp phản ứng, cô sợ hãi lùi lại phía sau. Tinh thần vẫn đang bị kéo căng, hồn phách vẫn chưa thể lấy về.
“Cô là Lâm tiểu thư?” - Khi giọng nói của một người đàn ông vang lên tai cô, cô mới chậm chạp ngước mắt.
Liếc qua cây súng trên tay của người đàn ông, cô liền hiểu được hóa ra con sói kia là do người đàn ông này bắn chết.
Người đàn ông dường như mất kiên nhẫn trước vẻ mặt ngu ngơ của cô, không đợi cô trả lời, một lần nữa lên tiếng, giọng điệu ẩn ẩn sự khó chịu: “Âu Dương Dạ Trạch đâu?"
Không hiếu sao người đàn ông này mang lại một cảm giác rất đáng tin, vừa nhắc đến Âu Dương Dạ Trạch, cô lập tức phản ứng, chỉ về nơi mình vừa chạy đi, gấp gáp buột miệng nói: “Ngài ấy ở hướng kia!”
Người đàn ông không nói gì cô, tiếp tục đi hướng mà cô chỉ. Lâm Nhã Tịnh thấy hẳn đi vê hướng đó. Đột nhiên một tia sáng trong đầu lóe lên. Cô quên mất hỏi hắn có quan hệ gì với Âu Dương Dạ Trạch!
Nhưng ở trong khu hoang vắng thế này, lại có người xuất hiện ở đây, thân phận rất là đáng nghi ngờ. Hơn nữa, cô còn chưa đến ngôi nhà màu trắng...
Có khi nào hắn cũng là kẻ thù muốn đến truy sát Âu Dương Dạ Trạch hay không?
Tim cô liền nhảy lên hốt hoảng.
Tâm trí của cô đã bị nỗi sợ hãi và lo lắng nuốt chửng, không chừa thời gian suy nghĩ kỹ càng đã lập tức chạy theo hắn, cũng không quên cầm sẵn con dao trên tay, định ra tay đâm hắn từ sau lưng.
Ngay lúc con dao sắp đâm vào cổ người đàn ông, hắn như cảm giác được mà xoay người, nhanh như chớp có thể tránh thoát được. Đồng thời không biết xuất hiện từ đâu một cô gái, cô ấy bẻ cổ tay cô. "Bụp”
một tiếng, con dao rớt xuống đất.
“Cô muốn làm gì? Lãy oán báo ơn? Tư Phàm mới vừa rồi đã cứu cô!” - Cô gái nhíu mày nghi ngờ mà nhìn Lâm Nhã Tịnh, một tay còn cầm khẩu súng