Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, bàn tay vô thức cuộn lại thành nắm đấm, trong lòng không phải không tức giận, nhưng là những câu mà Tô Từ nói không phải không có lý. Cô cũng không phản bác được, lúc đó...quả thật cô đã bỏ chạy...
Trong phòng lúc này đột nhiên im ắng, Lâm Nhã Tịnh không nghe thấy động thái gì, tưởng rằng bọn họ muốn đi ra khỏi phòng. Lâm Nhã Tịnh hốt hoảng muốn bỏ đi, tìm chỗ trốn, lại nghe thấy người đàn ông lên tiếng nên nán lại một chút
"Thiên Y, em đi ra ngoài trước đi”
“Vâng” - Giọng nói nhẹ nhàng nữ tính vang lên
Lần này mới có người ra thật! Lâm Nhã Tịnh giật mình, nhanh chóng xoay người rời đi, thế nhưng không nghĩ tới tốc độ người kia từ trong phòng đi ra lại nhanh như vậy...
Cô gái từ trong phòng bước ra, lập tức nhìn thấy Lâm Nhã Tịnh với tư thế vừa bước chân xoay người...
Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau...
Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng cúi đầu cười cười. Đồng thời cảm thấy bản thân như vừa làm một việc vô cùng ngốc nghếch. Cô tại sao lại nghe lén chứ? Cô cũng là đương sự trong câu chuyện, hơn nữa không phải cô là người của Âu Dương Dạ Trạch sao? Cô có thể bước vào trong phòng, đường đường chính chính mà nghe!
Nghĩ vậy, Lâm Nhã Tịnh dự định thẳng lưng, đẩy cửa bước vào. Không ngờ rằng, cô gái vừa mới đi ra này thấy cô, liên đóng cửa lại, đặt ngón tay trỏ lên môi, ngập ngừng do dự một lúc sau đó làm ra dấu hiệu tay kêu cô đi theo cô ấy.
Lâm Nhã Tịnh hiếu kỳ, liếc nhìn qua căn phòng một cái, thoáng chốc suy tư, sau đó cũng đi theo.
Cô gái dẫn cô đến phòng bếp, lấy trong tủ lạnh ra một chai nước ép nho rót vào ly cho cô, nhẹ nhàng đặt lên bàn, lịch sự mời cô uống, chân chừ một chút như hạ xong quyết tâm mới mở miệng nói: "Chắc hẳn chị là Lâm tiểu thư?"
Lâm Nhã Tịnh thuận tay nhận lấy, cảm ơn một tiếng, sau đó ngôi xuống mới đáp lại: “Là tôi. Còn em là...?”
“Em là Đường Thiên Y, chị cứ gọi em là Thiên Y hoặc là Y Y đều được cả” - Đường Thiên Y cong mắt cười mà nói với cô, lấy ra thêm một cái ly thủy tinh, tự đổ nước ép ra cho mình.
Không thế phủ nhận cô gái này rất đẹp, một dáng vẻ kiêu mị mê hoặc, da mặt căng bóng mịn màng, khuôn mặt trái xoăn cân đối, đôi môi đỏ mỏng quyến rũ.
Rõ ràng là nét mặt của trẻ con, sao lại mang một bộ dáng phong tình như Đát Kỷ câu dẫn đàn ông thế này?
Nhìn thấy Đường Thiên Y lúng túng cúi đầu, Lâm Nhã Tịnh mới chợt nhận ra bản thân đã chăm chú quan sát cô ấy đến thất thần, lúng túng cất tiếng: “Ừm...xin chào Thiên Y, em cũng có thể gọi chị là chị Nhã Tịnh”
Lâm Nhã Tịnh muốn hỏi quan hệ của mọi người với Âu Dương Dạ Trạch nhưng lại bị câu nói của Đường Thiên Y đánh gãy: “Chị Nhã Tịnh, có phải vừa nãy chị thấy em rất xinh đẹp hay không?”
Lâm Nhã Tịnh câm ly nước lên mà uống để xóa tan không khí ngượng ngập, nhưng không nghĩ tới cô bé này lại mặt dày trực tiếp mà khen bản thân như thế, nghĩ nghĩ lại vô tình bị sặc: “Khụ...khụ...phải đó, em quả thật rất đẹp”
Đường Thiên Y tỏ vẻ rất thích thú tiếp nhận lời khen, mở miệng nói tiếp: “Chị Nhã Tịnh, chị không cần lo lắng, Cửu gia đã không sao rồi. Cửu gia mạng cứng như vậy, chắc chắn sẽ không chết dễ dàng được như thế”
Lâm Nhã Tịnh: “..” Cô bé à, em thật sự xác định em đang lo lắng mà không phải là tiếc nuối chứ?
Thấy Lâm Nhã Tịnh không nói gì, Đường Thiên Y bước lên phía trước, chọn lấy một chiếc ghế bên cạnh Lâm Nhã Tịnh mà ngồi xuống: “Em thật sự tò mò, không biết rằng, chị và Cửu gia làm sao có thể quen nhau thế? Chị không biết đâu, trước nay anh ấy rất lãnh đạm, đột nhiên lại thông báo cho mọi người chị là chị dâu, đến em cũng giật mình nữa đấy!”
Lâm Nhã Tịnh cười cười, nhìn chằm chằm ly nước
trên tay, băn khoăn không biết có nên nói thật hay không.
Đường Thiên Y thấy cô có chút rụt rè im lặng, lại liên tưởng đến cảnh nhìn thấy cô nghe lén ở trước cửa phòng, bỗng nhiên như hiểu ra điều gì. Giọng điệu chậm lại, nghiêm túc mà