Lâm Nhã Tịnh ngoan ngoãn tiến tới, ngồi bên cạnh anh. Cô không biết từ bao giờ lời nói của anh lại như bùa chú, cô không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng nữa.
Âu Dương Dạ Trạch ở nơi người khác không thấy, cong nhẹ môi, hạ tầm mắt nhìn thoáng qua cố Lâm Nhã Tịnh một cái. Ánh mắt dần dần thay đổi. Phải nói như thế nào đây...
Giống như vườn địa đàng mà Thiên Chúa đã tạo ra. Nơi đó có rất nhiều, rất nhiều những loại quả trái thơm ngon tuyệt hảo, nhưng chỉ có duy nhất một loại cây mà Adam và Eva không được ăn. Điều gì càng cấm sẽ càng gầy cảm giác kích thích, cám dỗ không thể cưỡng lại được.
Âu Dương Dạ Trạch giờ phút này giống như Adam, nhìn thấy trái ngon trước mặt nhưng lại không thể ăn. Anh thừa nhận khả năng tự chú của bản thân trước mặt cô thật sự đã trở về một con số 0 tròn trĩnh.
Lâm Nhã Tịnh thấy Âu Dương Dạ Trạch nhìn chăm chăm, ánh mắt nóng rực đó khiến cô ngồi không yên: "Dạ Trạch, anh gọi em là...có chuyện gì không?"
Âu Dương Dạ Trạch khẽ dời tầm mắt lên gương mặt bất an của cô, từ bên cạnh lấy ra một chiếc hộp đưa cho cô. "Cho em"
Lâm Nhã Tịnh nhận lấy, nhìn qua mới phát hiện đó là một chiếc hộp đựng điện thoại di động. Là một chiếc mới tỉnh.
"Tại sao lại mua điện thoại cho em?" - Hiện tại cô cũng không đi đâu, luôn ở nhà, mà ở nhà không phải đã có điện thoại bàn rồi sao? Hơn nữa, trước giờ Âu Dương Dạ Trạch không phải luôn sợ cô bỏ trốn mà không cho cô dùng ư?
"Hiện tại tình thế hỗn loạn, cũng cần có thứ để liên lạc với em"
Nếu như Âu Dương Dạ Trạch quyết định công khai cho Lâm Nhã Tịnh một thân phận, điều này gián tiếp thừa nhận với toàn bộ mọi người, Âu Dương Dạ Trạch từ nay đã xuất hiện điểm yếu.
Lâm Nhã Tịnh nhất định sẽ lâm vào tình thế người người săn đón đuổi bắt. Lâm Nhã Tịnh nghĩ một lúc cũng hiểu được chuyện này.
Mím mím môi, mấp máy mãi nhỏ giọng nói: "Dạ Trạch, tối hôm qua...nếu như không phải có em, có phải anh sẽ không bị thương nặng đến như vậy hay không?"
Âu Dương Dạ Trạch tối đó kêu cô rời đi, cô nghĩ rằng muốn cho cô đi gọi cứu viện, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, cô mới phát hiện ra rằng lúc bản thân quay lại thì Âu Dương Dạ Trạch đã có thế xử lý xong xuôi đám sói rừng đó.
Tin chắc răng nếu như không phải để dụ bọn chúng thì Âu Dương Dạ Trạch đã không ngoan ngoãn đứng im ở đó cho chúng nhào tới. Tất cả những việc làm này chỉ là muốn để cho cô chạy thoát thân mà thôi...
Cô cảm thấy mình giống như con đỉa bám chặt lấy anh, đần dân sẽ khiến cho anh bị thương, mất máu mà chết.
Âu Dương Dạ Trạch xoay mặt cô hướng về anh, để ánh mắt của cô có thể đối diện với mình, chậm rãi từ từ mà nói, giọng nói êm ả giống như mặt hồ nước khi vào thu, nhưng lại mang theo vạn phần nghiêm túc: "Bảo bối, em là "gót chân Achilles” của tôi, tôi chính là luyến tiếc chặt đi đôi chân của mình"
Mà Achilles, một khi bị bắn trúng gót chân, cũng sẽ không còn đường sống. Đôi mắt hẹp đài đó ngược lại giống như đang dậy sóng, tầng tầng lớp lớp mà ồ ạt khiến cho Lâm Nhã Tịnh mê muội mà nhìn không dứt ra được.
Một lát sau, khi Lâm Nhã Tịnh nhận ra mình thất thố nhìn chằm chằm vào người ta, ngượng nghịu mà cúi đầu, Âu Dương Dạ Trạch lại nói tiếp, lời nói giống như bông đùa: "Bảo bối, em nên chuẩn bị tinh thần một chút"
"Để làm gì vậy?" - Lâm Nhã Tịnh hiếu kỳ hỏi.
Âu Dương Dạ Trạch nhìn qua bầu trời đầy nắng, sau đó mới nhìn cô, giọng nói bất giác thay đổi: "Chiều nay chúng ta đi đăng ký kết hôn"
"Dành" một cái, mặt của Lâm Nhã Tịnh lại đỏ lên, lắp bắp kinh hãi đối diện với khuôn mặt điềm tĩnh kia: " Chiều nay sao? Nhanh như vậy ư?”
"Biết hôm nay là ngày gì hay không?" - Giọng nói trầm thấp của Âu Dương Dạ Trạch vang lên