Bỗng nhiên lúc này, trên trán có một xúc cảm mềm mại chạm đến. Âu Dương Dạ Trạch nhìn qua.
Lâm Nhã Tịnh nhẹ đặt ngón tay lên khoảng trống giữa hai lông mày của Âu Dương Dạ Trạch.
"Đừng nhăn mày nữa, chuyện ngày hôm nay, nhất định sẽ không xảy ra nữa, về sau, em cũng sẽ không đến những nơi như thế này"
Lâm Nhã Tịnh nghiêng đầu nhìn anh, trên môi nở nụ cười thuần khiết. Đôi mắt lúc trước luôn mang theo ba phần do dự, miễn cưỡng, giờ đây như đã "thay da đổi thịt", chiếc ổ khóa trong lòng như đã được bẻ gãy, giải phóng một sức sống tràn ngập, giống như ánh mặt trời buổi ban mai.
Trong khoảnh khắc nào, một góc nhỏ trong lòng anh lặng lẽ sụp đổ.
Anh giơ tay đặt lên đầu cô vỏ nhẹ: "Được".
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Lâm Nhã Tịnh lui về ngồi đúng vị trí của mình, cảm thấy cả một đời cứ như vậy mà sống, thật sự là một loại chuyện rất hạnh phúc.
Lâm Nhã Tịnh hít sâu một hơi, khóe môi cong cong.
Cho dù bánh xe cuộc đời luôn xoay tròn, trời đất luân chuyến tuần hoàn, khó có thế biết trước được, chuyện tình yêu, con đường này, liệu có đi được thuận buồm xuôi gió hay không.
Chỉ cần biết ngày hôm nay, anh đã trao cho cô một lời hẹn ước, mà cô lại tình nguyện tin tưởng tuyệt đối vào lời hẹn ước này.
Mặc kệ nó có phải là điều ngu ngốc hay không. Mặc kệ tương lai sẽ như thế nào. Ít nhất, cô biết được, tại thời khắc này, ở trong lòng của anh, cô đã chiếm được một vị trí.
Như vậy, là đủ rồi.
Chiếc xe dần dần chạy chậm lại. Căn biệt thự quen thuộc một lần nữa xuất hiện trước mắt.
Lâm Nhã Tịnh bước xuống xe. Cảm giác thả lỏng giống như bản thân đã được về nhà.
Mạc quản gia đường như nghe thấy tiếng xe, nên từ bên trong gấp gáp chạy ra bên ngoài.
"Mạc quản gia' - Lâm Nhã Tịnh gọi một tiếng, trong mắt đều là sự vui vẻ. Mạc quản gia cũng mừng rỡ chào hỏi, nhưng khi Âu Dương Dạ Trạch bước xuống, bà liền thu lại bộ dáng kia, quy quy củ củ cúi đầu chào.
Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt, nhìn qua Âu Dương Dạ Trạch một cái, vừa vặn anh lại bước đến, vân đạm phong kinh ôm lấy eo cô, đi vào trong nhà.
Nhìn thấy đã đi cách Mạc quản gia khá xa, cô mới ngửa đầu, nhìn anh nói: "Dạ Trạch, anh có thể nào, ừm...đừng dọa sợ người khác được không?"
Âu Dương Dạ Trạch cúi đầu, không trả lời câu hỏi của cô ngay, gương mặt không có cảm xúc nào, nhưng ánh mắt kia khó có được một phần nhu hòa, nhẹ nhàng vén tóc mai của cô ra sau tai, như tùy tiện mà nói: "Bọn họ không phải là em”
Một giây sau, ánh mắt Lâm Nhã Tịnh không được tự nhiên mà nhìn xung quanh.
Người đàn ông này, thật sự rất giỏi tán tỉnh.
Lâm Nhã Tịnh ho vài cái, che giấu sự ngượng ngùng của bản thân, xoay người cởi giày, bước vào nhà, nhưng đi được vài bước, lại bị một cánh tay rắn chắc kéo trở về.
Bây giờ cô mới phát hiện ra, anh không có vào trong nhà, trên người vẫn mặc một bộ áo khoác.
"Anh...không vào nhà sao?"
"ừ
Vì chuyện bọn vệ sĩ không tìm thấy có, khiến cho anh mất bình tĩnh, bỏ tất cả mọi công việc đang bàn, tức tốc chạy đi tìm cô. Cho nên hiện tại, anh phải đi xử lý tàn cuộc.
Lâm Nhã Tịnh rũ mắt, cảm giác trong lòng thoáng qua một chút hụt hẫng. Lại nhìn đến tờ giấy đăng ký kết hôn cầm trên tay, cô lại nở nụ cười, nhón chân, giơ tay chính sửa lại cố áo cho anh: "Vậy, anh đi cẩn thận nhé"
Âu Dương Dạ Trạch hạ tầm mắt nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn của người
con gái. Quả nhiên, cô thật sự rất hiểu chuyện, không hỏi anh đi đâu, cũng không hỏi bao giờ anh về, cũng chẳng có oán trách anh tại sao hai người vừa đăng ký kết hôn, anh liên ngoảnh mặt bỏ đi....
Chỉ một câu, đi cẩn thận...
Gói gọn trong đó tất cả hàm ý.
Đôi lông mày giãn ra, Âu Dương Dạ Trạch buông cô ra, xoay lưng nói điều gì đó với Mạc quản gia, sau đó chăm chậm