Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt, nhẹ giọng trả lời tỏ ý thương lượng: "Em...em không phải không nghĩ đến hậu quả, không phải lúc đó em đã nhờ Mạc quản gia đưa tin cho anh..." Sự thật là Lâm Nhã Tịnh không ngu ngốc đến mức một mình vào hang cọp mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Trước đó, Mạc quản gia phải vào bệnh viện, cô liền giả vờ sợ bà ấy lạnh mà lấy áo khoác của mình choàng lên người bà.
Nhưng thực chất, bên trong áo khoác chính là hai tấm hình uy hiếp đó, cô còn không ngừng dặn dò bà trong túi áo có thuốc, dặn bà lên xe phải đọc kỹ hướng dẫn sử dụng.... Cuối cùng, bà quả thật không phụ lòng mong đợi của cô, gọi được anh đến.
"Em có từng nghĩ qua, nếu như tôi thật sự không nghe máy, không đến kịp, em tính làm thế nào?" - Sắc mặt Âu Dương Dạ Trạch hiện tại vô cùng khó coi. Có một điều Tô Từ đã nói đúng, Âu Dương Dạ Trạch quả thật đang trong một phi vụ làm ăn. Trong lúc đàm phán, anh sẽ không để tiếng chuông điện thoại làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Thói quen mà ai đi bên cạnh anh cũng biết, điện thoại của anh giờ phút đó, sẽ do Tiêu Dật nắm giữ.
Mọi cuộc gọi không quan trọng đều sẽ hủy bỏ. Nếu như lúc đó, không phải anh bỗng nhiên dự cảm được điều gì, tiếng chuông đó có lẽ chính là lần cuối cùng... Lâm Nhã Tịnh bỗng nhiên nhạy cảm phát hiện, khí tức trên người anh đột nhiên thay đổi thành một loại bộ dạng âm u thâm trâm. Cả người cô bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác hoảng hốt. "Em biết anh sẽ nghe máy, hơn nữa, sẽ còn đến kịp" - Lâm Nhã Tịnh vươn một tay ấm áp nắm lấy bàn tay đang giữ cằm cô kia, mỉm cười dịu dàng.
"Đừng lo lắng, Dạ Trạch...em hiện tại không phải đã không sao rồi ư?” Người con gái trước mặt, ngước mắt nhìn anh. Tròng mắt trong suốt, hiện lên duy nhất hình ảnh ngược của anh trong đó. Lông mi ướt át, mũi nhỏ hồng hồng, tràn ngập sự ủy khuất, ỷ lại nhưng từng ngón tay trắng bệch kéo chặt lấy góc áo của anh... Chứng tỏ trong lòng cô đang kiềm chế sự run rẩy. Tâm Âu Dương Dạ Trạch trùng xuống.
Trực tiếp giữ chặt sau gáy cô, ngậm lấy đôi môi đỏ hồng, từng chút, từng chút ép buộc cô nhận lấy toàn bộ hơi thở mạnh mẽ của anh. Lâm Nhã Tịnh không biết, nhưng anh biết rất rõ bản thân mình. Chỉ cần một chút nữa, một chút nữa thôi...anh sẽ không kiềm chế được mà dùng cách thức của bản thân, ra tay phá hủy toàn bộ sự tốt đẹp trên người con gái này...
Anh không phải là người tốt, cũng chưa từng muốn trở thành một người tốt... Muốn phá hủy một người, giam cầm một người, chiếm hữu hoàn toàn một người...đối với anh đều là một chuyện dễ dàng như trở bàn tay. Thậm chí có thể khiến cho cô ấy yên phận, không nhúc nhích ở trong chiếc lồng thủy tinh chờ anh. Như thế sẽ không thể xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng...tất cả những dự định tàn ác đó sẽ làm tổn thương cô... Mà điều anh không muốn nhất là khiến cho cô sợ hãi anh. Cánh tay rắn chắc siết chặt lấy cô, như thể muốn khảm cô vào trong tâm can, hòa chung với anh, trở thành làm một. Dư vị ngọt ngào mặn nồng của tối qua vẫn còn vương vấn trên thân thể yếu ớt kia. "Không có lần sau, nếu không, Tịnh nhi, em không nhận nổi hậu quả" - Âm thanh trầm khàn nhẹ vang bên tai. Lâm Nhã Tịnh cảm thấy môi truyên đến sự đau rát, nhưng cô không ngăn cản anh, tùy ý để anh phát tiết, còn cố gắng uyển chuyển đáp lại anh. Thời gian không biết đã qua bao lâu. Âu Dương Dạ Trạch cảm thấy mèo nhỏ trong lòng mềm nhũn như sắp ngất, mới đành lòng dứt ra.
Gương mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ ửng động lòng người.
Môi mỏng khẽ cong. Cô gái nhỏ này thật sự rất mỏng manh, lại rất đơn thuần. Vậy mà sự mềm mại kia lại hóa giải được anh.
Đôi mắt thâm thúy nhẹ híp lại, bế bổng cô lên, từng bước vững chãi đi lên lầu.
Lâm Nhã Tịnh có chút bất