Trải qua hơn hai tháng chung đụng thì Lâm Thiển đã không còn quá sợ hãi Lục An Thành như lúc đầu nữa.
Thậm chí trong lúc dùng cơm cô ngoài đấu võ mồm với Lâm Đằng ra thì cũng sẽ chủ động nói xéo anh vài câu.
" Lục An Thành, không phải công việc của công ty anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao, sao vẫn chưa về trở về nữa mà cứ ở lì Lâm gia mãi vậy hả? Bộ tổng tài các người đều rảnh như vậy sao?" Lâm Thiển thẳng thắn nói.
" Thành lớn hơn em tới tám tuổi lận đó, đừng có mỗi lần đều kêu cả tên lận họ như vậy.
" Lâm Đằng bên cạnh xỉa xói.
Anh ba yêu dấu, anh nói chuyện không thấy ê răng à?
Năm nay anh hai mươi hai tuổi cũng nhỏ hơn anh ta ba tuổi đó, em cũng có thấy anh gọi anh ta bằng anh đâu?
Lâm Thiển âm thầm phỉ nhổ.
" Ngoan, gọi một tiếng anh Thành.
" Lục An Thành không trả lời câu hỏi của cô, mà mỉm cười kêu.
" Anh Thành ơi ~" Không ngờ Lâm Thiển lại hết sức phối hợp kêu một tiếng dẻo nhẹo, ngọt lịm còn hơn cả mật ong, âm cuối cô còn cố ý kéo dài ra.
Muốn nghe?
Vậy tôi gọi cho mấy người nghe.
Yên tâm, không tởm chết không lấy tiền.
Nhưng chiêu này của cô lại không có tác dụng với Lục An Thành, nhìn anh không có phản ứng gì cả, chỉ là ý cười trên khóe mắt càng đậm thêm.
Lâm Triết thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
Chỉ có Lâm Đằng vô thức rùng mình một cái, đôi đũa trên tay không cầm chắc rớt xuống bàn.
Ánh mắt anh nhìn cô như nhìn đứa tâm thần.
" Từ đây đến hết bữa ăn anh cấm em mở miệng ra nữa.
" Lâm Đằng nói.
" Không mở miệng em làm sao ăn cơm, không ăn được cơm em sẽ đói, mà đói! "
" Ngừng.
" Lâm Đằng nhớ rõ những lời này cô từng nói trước đó một lần, mà một lần đó khiến anh bị đầy gần cả tháng trời, anh không muốn lại làm người rừng thêm một lần nào nữa đâu:" Anh bảo em bớt bớt cái miệng lại dùm chứ có cấm em ăn cơm đâu? Em bớt vu oan giá họa lại đi, coi chừng anh báo cảnh sát đó.
"
" Giọng Thiển Thiển gọi rất hay.
" Lục An Thành lên tiếng cắt ngang cuộc đấu khẩu của hai người, nhẹ nhàng nói.
Lâm Thiển với Lâm Đằng đồng thời trợn tròn mắt nhìn anh.
Má ơi, cái khẩu vị biến thái gì vậy nè?
Cô nghe mà còn muốn tự nôn chết bản thân mà anh lại còn dám lên tiếng khen?
Hoảng loạn hoan mang quá.
Lâm Đằng ngơ ngác lên tiếng hỏi anh ta:" Thành, tai của cậu thật không có vấn đề gì đấy chứ? Có cần đi khám một chút không?"
Lục An Thành cũng không để ý đến anh ta mà quay sang Lâm Thiển:" Lúc trước anh từng nói với bà nội, khi nào anh về nhất định sẽ dẫn theo cháu dâu đến ra mắt bà, hiện tại em vẫn còn chưa quyến rũ được anh, anh làm sao rời khỏi đây được?"
Đáng lí ra lúc này Lâm Thiển nên cười ha hả chế nhạo lại.
Tôi quyến rũ anh?
Anh đang nói mớ đấy à?
Nhưng không biết sao cô lại nhìn Lục An Thành đến ngây người, tuy dáng