Ninh Tiểu Vũ ở bên cạnh sợ Lâm Thiển hiểu lầm cô giả vờ chơi chung để tiếp cận anh mình, nhất là nhìn thấy thái độ của cô bạn như vậy thì càng sợ nên muốn lên tiếng giải thích:" Thiển!.
"
" Tám tháng? Lâm Triết anh có phải đàn ông không vậy, con gái nhà người ta bị anh dụ dỗ tới tận tám tháng rồi mới chịu dẫn về nhà?" Sau đó cô buồn bã nói:" Quan trọng nhất là anh trai của em qua lại với cô bạn thân của em lâu như vậy mà tới giờ hai người mới cho em biết là sao đây? Oi, đau lòng quá~"
" Thiển Thiển, cậu không giận mình chứ?" Ninh Tiểu Vũ cẩn thận hỏi.
" Mình giận cái gì đây? Hai người được hạnh phúc mình vui còn không kịp nữa là, với lại nếu thật sự giận thì mình còn chơi với cậu tới bây giờ sao, mình biết lâu rồi.
"
" Cậu thật là, hù mình lo muốn chết à, mình còn tưởng! "
" Trách mình sao, ai bảo hai người giấu mình trước.
"
" Anh hai xin lỗi em được chưa.
" Lâm Triết thật hết cách, giọng nói mang đầy ý cười.
" Mình cũng xin lỗi cậu, nhất định sẽ không có lần sau.
"
" Ây da được rồi được rồi, đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.
" Lâm Thiển vừa nói vừa kéo tay Ninh Tiểu Vũ đi vào nhà ăn.
Cô phải công nhận một điều.
Con người ta mà có chuyện vui một cái là nhìn khác biệt hẳn à.
Nhìn kìa, gió xuân phơi phới, miệng kéo dài đến tận mang tai luôn rồi kìa.
Ui chài ơi còn rắt cẩu lương nữa kìa.
Giữa bí mật với công khai quả thật là khác bọt hẳn à.
Đây là muốn bù đắp lại cho thời gian trước kia của bọn họ hay sao?
Các người công khai ân ái như vậy có nghĩ đến đám chó độc thân này không vậy hả?
" Lục An Thành, mắt mớ gì nãy giờ anh cứ nhìn tôi chằm chằm hoài vậy, bổn tiểu thư quý giá như thế nào anh có biết không, nhìn bị mòn rồi anh đền nổi không?" Tuy cô hóng chuyện nhưng đừng tưởng cô không phát hiện ra ánh mắt của anh ta nãy giờ.
" Em không nhìn ra ánh mắt anh nhìn em tràn đầy ủy khuất hay sao?"
" Ủy khuất?" Liên quan gì đến tôi? Bị điên à?
" Thiển Thiển, em như vậy là muốn ăn xong rồi không chịu nhận sao?" Lục An Thành buồn bã nói.
Chỉ một câu nói đã thành đem ánh mắt của mọi người trên bàn ăn đều dồn vào Lâm Thiển.
Ăn?
Ăn cái gì?
" Lục An Thành anh đang nói cái quái gì vậy hả? Tôi ăn cái gì của anh?" Lâm Thiển mở to mắt khiếp sợ nhìn anh nói.
" Trên người anh còn chỗ nào em chưa nhìn qua đâu chứ! Em phải chịu trách nhiệm với anh.
"
" Thật không nhìn ra em là loại người như vậy luôn đó, đúng thật là mở mang tầm mắt.
" Lâm Đằng ngồi cạnh không quên nhân cơ hội châm lửa.
Ngọn lửa này quả thật cháy rất tốt, nó đã đem mặt của cô đốt cho đỏ bừng, cũng không thèm quan tâm đến cái ông anh dở hơi kia.
Sẽ có một ngày tôi nhất định sẽ giết chết anh.
Không nhắc thì thôi hiện tại nhắc