Trong thời gian Lâm Thiển hôn mê anh lo lắng bao nhiêu thì bây giờ lại giận bấy nhiêu.
Cảm giác mất đi người thân anh thật sự không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
Nhất là khi!.
" A Đằng, em con vừa mới tỉnh dậy con đã mắng con bé, có ai làm anh như con không hả!" Bà ngoại Tống sót cô nên lên tiếng bênh vực.
" Em xin lỗi.
" Lâm Thiển cầm lấy tay bà ngoại Tống nói:" Con xin lỗi vì nghĩ làm mọi người lo lắng cho con.
"
" Đứa trẻ ngốc này, xin lỗi gì chứ, cũng đâu phải con muốn.
" Bà ngoại Tống nói:" Chỉ cần con bình an là tốt rồi.
"
" Thiển Thiển, sao tự nhiên em lại té xuống hồ?" Tống Thịnh nói ra nghi hoặc của mọi người.
Lúc anh đang nghe điện thoại thì nghe tiếng la của Tống Tịch Lan với Phí Hân, khi anh quay lại bên hồ thì Lâm Thiển đã được đưa lên bờ.
Lâm Thiển:" Em!.
em cũng không biết tại sao nữa.
"
Lâm Đằng:" Mày bị té xuống hồ nên não bị úng luôn rồi hả?"
" A Đằng.
" Bà ngoại Tống lườm anh một cái cảnh cáo.
" Em thật sự không biết, lúc đó em có cảm giác đụng trúng thứ gì đó, nhưng ở chỗ đó làm gì có thứ gì để cho em đụng chứ?" Cô cũng rất nghi ngờ đó có được không?
" Mày đang kể chuyện huyền huyễn đấy à?" Lâm Đằng chăm chọc:" Còn có sau này tém tém cái miệng lại đi, ăn cho cố xác vô rồi mập như con heo năng muốn chết, hai người hợp sức kéo mày lên mà muốn đứt hơi theo luôn vậy.
"
" Hai người?" Là anh họ hả?
Phí Hân:" Lúc đó có một cô gái ở gần đó nhìn thấy cậu bị rơi xuống nước nên đã nhảy xuống cứu cậu.
"
" Cô gái đó đâu rồi.
" Cô muốn cảm ơn người đã vớt cái mạng quý giá này của cô lại thật đàng hoàng.
Phí Hân:" Khi đó ai cũng bị doạ đến hồn vía lên mây hết nên hong có chú ý đến cô gái đó rời đi lúc nào nữa.
"
" Haizz!.
thất trách quá.
" Lâm Đằng thở dài nói.
Lâm Thiển cũng cảm thấy có chút hụt hẫng:" Đúng rồi, em vào viện bao lâu rồi?"
" Mày có bản lĩnh, uống có vài ngụm nước thôi mà cũng bất tỉnh nhân sự hết bảy ngày, cái này phải là quá có bản lĩnh rồi.
" Giọng nói đầy mỉa mai.
" A Đằng, con bớt nói vài câu đi.
" Ông ngoại Tống im lặng nãy giờ cũng lên tiếng ngăn anh.
" Gia đình người ta toàn là trọng nam khinh nữ còn ở đây lại toàn tôn nữ vùi dập nam, ông trời thật là bất công quá mà, oi! đau lòng quá.
" Lâm Đằng giả bộ ôm ngực lau nước mắt.
" Cậu à, không phải nhà ta tôn nữ vùi dập nam đâu, cậu hai Thịnh với cậu hai Triết đâu có bị dập đâu, chỉ có cậu ba Đằng là bị vậy thôi, cho nên câu tôn nữ vùi dập nam là hoàn toàn sai rồi, mà tất cả là do ăn ở hết đấy nhé.
" Tống Tịch Lan còn tinh nghịch lè lưỡi một cái.
" Tống Tịch Lan, có phải con ngứa da rồi phải không hả?" Lâm Đằng xoắn tay áo