Lâm Thiển nhìn bộ dạng oán than của cô gái cùng nụ cười thỏa mãn của ai kia mà thật sự có chút buồn cười.
" An Thành, lúc bà ngoại gọi anh ra đã nói với anh cái gì dợ?" Thần thần bí bí, tò mò chết đi được.
Lục An Thành nghếch môi ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói:" Bà ngoại muốn anh cùng em tạo em bé, năm sau có cháu cố ẵm bồng.
"
Hơi nóng của anh phả vào tai cô nhồn nhột ngưa ngứa, tay chân cũng nổi lên một lớp da gà mỏng, cô khó chịu hơi dịch đầu qua sang một bên.
Lâm Thiển híp mắt nhìn anh.
Chắc bà đây tin.
Lúc ngoại nói chuyện với cô bà còn nói tránh nói giảm kêu cô đừng làm ra hành động quá giới hạn.
Huống hồ ngoại cô sau có thể kêu một người mới quen chưa được bao lâu tạo em bé với cháu gái mình?
Trong khi cả hai mới ở mức độ người yêu?
Đúng là nói dối riết quen, không hề chớp mắt luôn.
" Em đã nhìn thấy được cảnh anh bị ông bà ngoại em xách chổi rượt đuổi đánh khắp sân rồi đó.
"
" Đến ngày đó anh cam tâm tình nguyện đứng yên để ông bà ngoại đánh đến thỏa mãn mới thôi.
"
" Nói cứ y như thiệt luôn á.
" Lâm Thiển dùng ngón trỏ đặc lên trán đẩy khuôn mặt anh ra:" Nhưng em cảm thấy ngoại có gì đó là lạ, có chút không an tâm.
"
" Trên đời này có ông bà nào mà không lo lắng cho con cháu đâu chứ? Đừng nghĩ nhiều rồi tự hù dọa mình.
"
Lâm Thiển gật gật đầu, tự nghĩ chắc là như vậy rồi.
Lục An Thành choàng tay qua ôm lấy cô, để đầu cô tựa lên vai mình:" Em thấy việc có bạn trai có lợi chưa, ngủ một lát đi.
"
" Đúng là có lợi.
" Lâm Thiển nằm dựa vào anh, mùi hương gỗ trầm trên người anh thoang thoảng bên khoang mũi cô, không hiểu sao ở cạnh anh cô cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến, mí mắt nặng dần, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Anh ôm cô, rũ mắt nhìn ngắm người con gái đang say giấc trong lòng.
Anh thầm nghĩ, người con gái này thật xấu xa mà đánh cắp trái tim anh giấu cho riêng mình.
Mọi thứ trên thế gian này anh điều có thể phản kháng được, chỉ có người con gái đã cướp lấy trái tim này, anh mãi mãi không đối kháng lại cô.
Dù cho đời đời kiếp kiếp, mình đầy thương tích, thịt nát xương tan cũng không hối hận, nguyện ý trầm luân.
Anh nhìn cô, trong mắt tràn đầy ôn nhu cưng chiều.
Anh nhẹ nhàng đặc xuống một nụ hôn lên trán cô thầm tự nhủ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chúng ta nhất định sẽ thắng.
Anh lại một lần nữa được ôm cô gái nhỏ ở trong lòng, chỉ khi ở cạnh cô người con gái anh thương đến đau cả ruột gan thì anh mới có thể ngủ thật say.
Những thương tổn anh mang cũng chẳng màng gì đến nữa.
Anh ngủ rồi nên không nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt nhăn nhó của người con gái đang ở trong lòng, cô cắn môi ngăn chặn mọi âm thanh phát ra từ miệng, mày nhíu chặt vào nhau, hai