Edit: Tiểu Hy Hy
Beta: Hoa Công Tử
Hồng y nam tử vừa định nói gì đó, đột nhiên ho kịch liệt, đôi mắt bình tĩnh bởi vì cơn ho mà trở nên hơi đỏ, nam tử chần chừ một hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Tìm lâu như thế, cũng không biết thần y rốt cuộc ở đâu, Bắc Dập là quốc gia cuối cùng, có lẽ, cũng không có hy vọng gì.”
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên giọng nói gấp gáp của Chúc Huyền: “Chủ tử, ngài đừng nản chí, nhất định có thể tìm được thần y!”
“Chủ tử, bằng không chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở chỗ này, đã lâu rồi ngài chưa được nghỉ ngơi an ổn.” Chúc Huyền đề nghị, trong giọng nói không che giấu được sự quan tâm.
Nam tử áo đỏ chậm rãi nhắm mắt lại, dựa vào đệm mềm sau lưng, hắng giọng nói: “Cũng được.”
Hắn ngừng lại, lại không nhanh không chậm mà mở miệng: “Đã vào trời đông giá rét, ban đêm càng thêm lạnh lẽo, ngươi vào đây nghỉ ngơi với ta đi.”
“Chuyện này… Thuộc hạ không dám.”
Hắn nhắm hai mắt, bộ dáng suy yếu đến cực điểm, lời nói ra lại mang theo sự uy hiếp vô hình: “Nếu ngươi bị bệnh, ai sẽ chăm sóc ta?”
6
Chúc Huyền chần chừ một lát, “Thuộc hạ mạo phạm.”
Vì để chủ tử có thể nghỉ ngơi tốt hơn, cho nên xe ngựa này được chế tác thật sự lớn, rất rộng rãi, kệ trên vách xe ngựa bày ra đầy đủ các loại đồ vật.
Mà xe ngựa ngoài dùng mành ngăn cách, còn có hai cánh cửa sổ nhỏ bằng gỗ ở trong, phòng ngừa gió lạnh lùa vào.
Sau khi đánh xe ngựa tới một nơi bằng phẳng bên ven đường, cột dây cương vào một cái cây, xong xuôi mọi chuyện.
Chúc Huyền sau khi dùng nội lực loại bỏ hàn ý trên người mới vén rèm, mở cửa khom lưng đi vào trong xe ngựa.
Hắn ngồi ở chỗ cửa xe ngựa, dáng ngồi nghiêm chỉnh mà co quắp bất an làm gương mặt như tảng băng của bắn lại sinh ra vài phần đáng yêu.
“Chúc Huyền, điểm tâm và nước trà trên bàn ngươi tùy ý dùng.” Mỗi lần bọn họ đến chỗ nào, cho dù là điểm tâm mới mua, nước trà mang ra từ trong nhà, đều là loại trà quý báu, nhưng dùng để uống rất ít.
Trong xe ngựa ngoại trừ đàn hương, nhiều nhất chính là dược hương, không sặc mũi, hòa vào Long Duyên hương trên người nam tử, thế nhưng dễ chịu đến khó tin.
Nghe giọng nói khàn khàn của chủ tử, Chúc Huyền cũng không khỏi nói nhanh: “Vâng, chủ tử.”
Lần này đi ra ngoài, chỉ có hai người là hắn và chủ