Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 89: Không biết xấu hổ


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tuyền Uri

Chủ ý của Tạ tiểu cô quả thật rất hay, đáng tiếc tưởng tượng quá phong phú nhưng thực tế quá khô ráp, trước không nói nàng có thể ra khỏi cửa chính phủ tể tướng, coi như có thể đi ra ngoài thì những thị vệ đằng sau lưng này có thể để nàng chạy tới chỗ Cảnh Hoan bên kia sao?

Càng làm nàng buồn bực chính là lúc nàng đang định trực tiếp chạy tới chỗ Tạ tể tướng ăn vạ thì ông trời cũng tới tham gia náo nhiệt, một trận mưa lớn ngăn nàng ở trong khuê phòng mình.

Lúc Tạ tiểu cô đang phờ phạc rũ rượi thì Tạ tể tướng rốt cuộc không nhịn được thừa dịp rảnh tỗi đến tìm Bảo nhi nhà mình tâm sự.

Tạ tiểu cô nhìn thấy nam thần lão cha nhà mình vẫn rất vui vẻ, không nhịn được nghiêng người tựa vào người hắn cọ cọ, hỏi: 

“Phụ thân hôm nay rốt cuộc cũng rảnh sao?”

“Đúng vậy.” Tạ tể tướng vuốt trán của nàng, lại cười nói: “Bảo nhi mấy ngày nay làm gì đó sao không để ý đến phụ thân rồi hả?”

Tạ Bích Sơ vội ngẩng đầu phản bác: “Con nào có, không phải là nhìn thấy phụ thân có việc nên không muốn quấy rầy sao, phụ thân sao có thể trách con chứ?”

Nàng mềm mại làm nũng, độ ngọt trong giọng nói tăng vọt, trong mắt Tạ tể tướng nồng nặc ý cười: “Vừa rồi có phải ăn đường hay không?”

Tạ tiểu cô nương hơi đỏ mặt: “Mới không có.”

Tạ tể tướng nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng mỉm cười không nói lời nói, bàn tay thon dài hữu lực khẽ vuốt những cọng tóc tán loạn trên đầu nàng, dường như châm chước hồi lâu mới hỏi: “Bảo Nhi, có phải con có chút khác biệt với Tĩnh vương?”

Tạ tiểu cô nương sợ hết hồn, lo sợ lo lắng mà nhìn hắn một cái, mặc dù biết lần trước nàng liều mạng xuất cung đi theo Cảnh Hoan đến thư viện Lăng Vân thì nam thần lão cha sớm muộn sẽ biết nhưng tới lúc hắn mở miệng hỏi thì Tạ Bích Sơ vẫn hết sức lo lắng như cũ.

Nàng biết lời nói của nam thần lão cha hàm súc như vậy hoàn toàn là cho nàng thể diện, ý thực tế của hắn chính là có phải con có tình ý với Tĩnh vương?

Tạ Bích Sơ há hốc mồm, vô số cái cớ lướt qua trong đầu nàng nhưng cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cũng là ánh mắt không chút thay đổi và khuôn mặt không giấu được sự thất vọng của nam thần lão cha, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật: “Có thể không?”

Nghe thấy nàng thừa nhận rồi, Tạ Dịch Giang thở dài hàm chứa hai phần vui mừng, nhẹ giọng nói: “Phụ thân nếu như đã muốn đón con ra ngoài cung chắc chắn là vẫn muốn tìm cho con một phu quân, sau này nếu như phụ thân không còn nữa thì hắn có thể chăm sóc con. Nhưng mà người này là ai cũng được, chỉ là Tĩnh Vương thì, không được.”

Tạ Bích Sơ có chút giật mình, sửng sờ hỏi: “Tại sao?”

Cánh môi Tạ Dịch Giang hé mở, suy tư một chút mới nói: “Con chung đụng với hắn cũng đã vài ngày chắc cũng biết động tác lén của hắn. Nếu như hắn đã có tâm tư như vậy thì hắn và đương kim thánh thượng chính là kết quả người chết ta sống. Không nói bây giờ con chưa xuất cung, chỉ nói, nếu như hắn thành công rồi thì con cũng sẽ bị vây lại trong cung. Như vậy còn nguy hiểm hơn là bây giờ, còn nếu như hắn thất bại chỉ để lại một mình con, con sẽ ra sao đây?”

“Nhưng mà,” sắc mặt của Tạ Bích Sơ hơi tái, “Nhưng hắn đã nói với ta, hắn không muốn vị trí kia.”

Tạ Dịch Giang mỉm cười than thở một tiếng: “Bảo Nhi ngốc, nếu như hắn có suy nghĩ tranh đoạt vị trí kia mà vẫn có thể sống dưới mí mắt của thánh thượng một cách yên ổn, người sinh ra như vậy nào có thể dễ dàng cả tin?”

“Con...” Tạ Bích Sơ há miệng, muốn nói con tin tưởng hắn nhưng dưới ánh mắt của Tạ Dịch Giang, âm thanh đi một vòng trong cổ họng rốt cuộc không nói ra.

Tạ Dịch Giang tiếp tục nói: “Những gì mới nói, thật ra nếu như có chút nghị lực và quyết tâm thì hoàn toàn có thể tránh khỏi,” nhìn thấy sự vui mừng dâng lên trong mắt nàng âm thầm than thở, nhưng vẫn lựa chọn nói ra những lời phía sau: “Nhưng điều quan trọng nhất, tâm ý hắn dành cho con là độc nhất vô nhị sao?”

“Bản thân con từ nhỏ đã ngoan ngoãn khéo léo, lá gan cũng không lớn. Nhưng bây giờ ngươi vì hắn làm ra bao nhiêu chuyện lớn gan, đánh mất trách nhiệm của người làm hoàng hậu, đánh mất trách nhiệm của người làm thê tử, đánh mất trách nhiệm của người làm nữ nhi. Chỉ vì mưu cầu một kết quả với một người không có kết quả, con có thể phấn đấu quên mình dốc hết tất cả như vậy nhưng hắn thì sao, hắn có từng đáp lại bất cứ gì với con hay không?”

Còn có gì đau đớn khó chịu hơn so với nỗi áy náy sợ hãi giấu tận sâu đáy lòng đột nhiên vị xé rách?

Lời nói như vậy đâm trúng tim đen giống như lưỡi dao sắc bén cắt từng ảo tưởng của nàng thành mảnh vụn, lại giống như nước đá lạnh thấu xương hoàn toàn đông cứng những suy nghĩ sôi trào dành cho hắn trong lòng nàng.

Vấn đề mà nàng vẫn luôn né tránh, không muốn suy tư một cách cẩn thận cứ như vậy bị Tạ Dịch Giang mạnh mẽ kéo từ góc tối u ám ra ánh mặt trời, bộc lộ ra cho mọi người.

Sắc mặt Tạ Bích Sơ xám trắng một mảnh, đôi môi khẽ run hồi lâu mới ngửa đầu nhìn về phía Tạ Dịch Giang, nở nụ cười khe khẽ, hư ảo di động mở khóe môi giống như vừa chạm liền biến mất, nàng nhẹ giọng nói nhưng trong giọng nói lại mang sự kiên quyết: “Phụ thân, để con kiên trì một lần đi. Con người khi còn sống đều sẽ gặp phải nhiều lựa chọn, sau khi lựa chọn cũng sẽ gặp thất bại. nhưng nếu như vì kết quả có thể sẽ thất bại mà buông tay ngay từ đầu, con sao có thể cam tâm? Đạo lý không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn phụ thân chắc hẳn hiểu hơn con.”

Mắt Tạ Dịch Giang chứa chút vui mừng, thở dài phủ lên gò má không còn chút sắc máu của nàng, một tay tiện lấy một khối mật đậu cao từ mâm kia, hỏi: “Cho dù biết ăn khối bánh ngọt này có chín phần sẽ bị nghẹn nhưng con vẫn kiên trì thật sao?”

Tạ Bích Sơ từ từ gật đầu một cái: “Vâng.”

“Vậy thì hãy
đi đi.” Tạ Dịch Giang bỗng dưng cười bỏ miếng bánh ngọt trong tay xuống, vừa dùng khăn tay lau tay vừa mỉm cười nhìn nàng: “Tạ Bảo Nhi nên vô pháp vô thiên không kiêng nể gì như thế.”

Tạ Bích Sơ “xì” cười, nhưng cười cười nước mắt cũng chảy xuống theo, nức nở nắm lấy vạt áo hắn: “Là Bảo Nhi tùy hứng.”

Tạ Dịch Giang điểm chóp mũi của nàng: “Bảo Nhi ngốc, lớn như vậy còn không biết xấu hổ mà khóc như vậy, về sau rất nhiều chuyện phụ thân không thể lựa chọn thay con. Nhưng con phải biết phụ thân mãi mãi ở phía sau lưng con. Mọi chuyện đều có phụ thân ở đây con cứ thoải mái mà làm nhưng chỉ có một chuyện nếu như đụng phải tường nam nhất định phải quay đầu. Bảo Nhi của cha có thể kiên trì nhưng không thể cố chấp, có thể làm sai nhưng không thể sai hoàn sai, hiểu không?”

Tạ Bích Sơ hiểu ý của hắn nhưng mà trong lòng lại có chút thẹn, nàng đã bị Cảnh Hoan từ chối một lần. Nhưng lần này là hắn chủ động đến đụng chạm nàng, chắc cũng không bị tính là nàng quấn lấy hắn chứ?

Nàng gật đầu đáp lại, không nhịn được nghiêng người dính vào người hắn cọ xát. Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào chỉ cần nàng quay đầu lại vĩnh viễn đều có đường lui và nơi trú ngụ, ấm áp thân thiết như vậy khiến hốc mắt nàng càng chua xót hơn.

Tạ Dịch Giang rất hưởng thụ Bảo Nhi thân cận như vậy, mỉm cười vỗ vỗ bả vai của nàng nói: “Sau này nếu như muốn xuất phủ đi ra ngoài thì cứ đi, nhưng bên cạnh cũng phải có ít nhất hai người,” dừng một chút lại nói: “Hoàng thượng bên kia con không cần phải lo lắng.”

Rất rõ ràng là muốn giúp nàng che giấu tin tức. Tạ Bích Sơ nhớ tới lúc ở trên Lâm Uyển xuân săn len lén đi theo Cảnh Hoan đi ra ngoài chơi, sau đó một mực lo lắng hoàng đế sẽ biết, sau đó phụ thân nói cho nàng biết tin tức đã bị che giấu rồi.

Tạ Bích Sơ cắn môi, sự áy náy trong lòng càng sâu, nàng không chỉ chiếm thân thể của nguyên thể mà còn đem lại nhiều rắc rối cho nam thần lão cha như vậy.

Cho nên về sau nàng phải đối xử với nam thần lão cha tốt hơn nữa, cho dù Cảnh Hoan lọt vào tay nàng thì trong lòng nàng nam thần lão cha mãi mãi xếp thứ nhất.

Có sự đồng ý của nam thần lão cha, tâm tình của Tạ Bích Sơ khẩn cấp sao có thể nhịn được xế chiều hôm đó trời mưa to chạy đi Tĩnh Vương phủ.

Lúc Cảnh Hoan đang nghe thuộc hạ bẩm báo đang tựa nửa người trên giường êm đọc sách uống trà, nghe vậy ngẩn người hỏi ngược lại: “Ngươi nói người nào, ai tới?”

“Người tới tự xưng Tạ cô nương.”

Cảnh Hoan sầm mặt, đột nhiên ngồi dậy, cau mày suy nghĩ trong chốc lát nói: “Thì nói ta không có ở đây cho nàng trở về!”

Người bẩm báo lĩnh mệnh đi, Cảnh Hoan nằm xuống lần nữa nhưng sách trong tay cũng không lật sang trang tiếp theo, sửng sốt hồi lâu rốt cuộc không nhịn được cất giọng gọi đầy tớ bên cạnh: “Thanh Huy, xem nàng về hay chưa?”

Khoảng cách từ thư phòng đến phòng khách cũng không xa cộng thêm tốc độ của Thanh Huy nhanh cũng chỉ chút công phu lúc nhỏ nhưng Cảnh Hoan lại cảm thấy thật lâu, sau đó quả nhiên nghe rõ Thanh Huy bẩm báo: “Vị cô nương kia vẫn còn ở đây bảo là muốn chờ Vương gia trở lại.”

Cảnh Hoan cũng nhịn không nữa vừa đứng dậy vội vàng chạy về phía phòng khách vừa thầm trách mắng: “Nếu đã không đi vì sao không bẩm báo cho ta biết còn phải đợi ta tự mình hỏi tới mới nói? Người phía dưới đang làm cái gì?”

Thanh Huy vừa khom người đi theo phía sau hắn vừa cúi đầu vừa đáp dạ, cuối cùng lại nói: “Cô nương đội mưa tới đây, không biết là có bị ướt quần áo không....”

Cảnh Hoan càng thêm tức giận: “Nếu biết còn không đi phòng bếp chuẩn bị nước nóng? Còn nữa trong phủ cũng không có quần áo nữ tử, còn không mau đi mua....”

Vừa nhắc tới quần áo, hắn dường như sực nhớ ra gì đó bước chân bình thường đột nhiên dừng lại, vẻ mặt biến đổi, tay nắm chặt, bước chân dưới chân không cử động nhưng người đang chờ ở phòng khách kia đang không ngừng sai khiến hắn đi về phía bên kia.

Ánh mắt của hắn giãy giụa, một lúc lâu mới nhắm mắt lại, dùng sức đấm một cái lên trên cây cột ở hành lang, cây cột cứng rắn như vậy nhưng lại xuất hiện thêm một khe hở mà trên tay hắn chỉ đỏ bừng một chút mà thôi.

Hắn chống tay trên cây cột suy nghĩ một chút rốt cuộc cũng phải đứng dậy chạy về phía phòng khách bên kia.

Đến cửa phòng khách bước chân hắn dừng lại một chút, ánh mắt dừng trên bóng dáng người đang đưa lưng về phía hắn đang ngửa đầu xem xét bức tranh chữ ở trên tường. Quần áo ướt một nửa, nàng hình như có chút lạnh, đôi tay vô thức bắt chéo khoanh tay.

Cảnh Hoan dời tầm mắt chuyển qua cơn mưa to dần bên ngoài cửa nhỏ, hít sâu một hơi, vẻ âm trầm trên mặt rút đi trở nên nhẹ nhàng.

Hắn cất bước đi vào phòng khách, cười hì hì nói: “Lại để ý bộ tranh chữ này của ta rồi à? Cái này cũng không thể cho ngươi!”

Tạ Bích Sơ quay đầu lại 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện