Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhắc tới chuyện này, Tạ Dịch Giang trên mặt lộ ra thần sắc kỳ quái, do dự một chút nói: “Ngọc nhi còn nhớ người kia, Tĩnh Quý tần sao?"

Tạ cô nương lặng người, sau đó lập tức cảm thấy cả người đều không xong rồi, Tĩnh Quý tần a đó chẳng phải nữ chủ đại đại Chu Tĩnh Tuệ sao?

Ngày tháng của nàng trôi qua quá thoải mái rồi, cũng đã hoàn toàn đem nữ chủ đại đại quên bẵng đi tới tận chín tầng mây, dù sao nàng cũng chưa có cùng nữ chủ tranh giành nam chủ. Hơn nữa cách nữ chủ xa như vậy, hẳn sẽ không nhận được tác dụng từ hào quang của nữ chủ chứ?

Hoàn toàn không ngờ sức mạnh của đại thần kịch tình lại cường hãn như vậy, nàng an phận như vậy mà nữ chủ vẫn không buông tha cho nàng là muốn như thế nào?

Dường như cảm nhận được Tạ cô nương kia tâm tình như bị sét đánh, nét mặt Tạ Dịch Giang cũng không thể tin được: “Lần đó thời điểm đi Thanh Châu cứu nạn, con đã từng nói với ta nàng ta không đơn giản, nhưng ta cũng không để ý, bây giờ xem ra, quả thật có dã tâm có thủ đoạn, ngày trước coi như là Hoàng thượng sủng ái Tôn Mai Y cũng không ảnh hưởng đến chính sự, Chu Tĩnh Tuệ này lại làm được. Quả thực không đơn giản.”

Tạ cô nương ngước mặt lên trời thở dài một tiếng, đương nhiên không đơn giản a, đích khuê nữ của kịch tình đại thần, bất kể làm điều gì cũng có trời cao che chở, có thể đơn giản được sao?

“Một quý tần nhỏ nhoi lại có thể khiến Cảnh Diệp thay đổi chủ ý, Cảnh Diệp thật là hồ đồ rồi, sớm đã biết hắn tính thương hoa tiếc ngọc, nhưng cũng không ngờ một nữ nhân mưu hại Hoàng tự vẫn có thể được sủng lại, Tôn quý phi sao có thể đồng ý chứ?”

Triều đại này phàm là nữ nhân tác yêu, khẳng định là được nam nhân nuông chiều nên thành ra vậy, không đi mắng Cảnh Diệp thì còn mắng ai, phàm là hắn có đầu óc tí thì đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Tạ Dịch Giang lại nói: “Nàng ta bây giờ đã là Tĩnh phi rồi, hơn nữa hai tháng trước đã cùng Tôn quý nhân lần lượt mang thai rồi, thân phận Tôn quý phi không được cất nhắc. Nàng ta thì lại có thể, đương kim Hoàng thượng đến giờ một người con nối dõi cũng chưa có, lần này hai người lại lần nữa mang thai, đương nhiên phải được bảo vệ tốt rồi.”

Tạ cô nương bĩu môi có chút khinh thường, trong lòng lại rất nghi hoặc: “Vì sao lại là hai người bọn họ, tứ phi không có người nào mang thai thật là kỳ quái.”

Tạ Dịch Giang nghe vậy thân thể chấn động, dường như nhớ ra điều gì có vẻ như không thể tin được xẹt qua mắt, chỉ là trong nháy mắt đã biến mất rồi, như không có chuyện gì xảy ra quay đầu lại trấn an nàng: “Dù sao thì những chuyện hiện tại cũng không liên quan gì đến con, không cần quan tâm nhiều như vậy, để hai nữ tử đó tự đấu tranh với nhau là được rồi.”

Tạ cô nương một mặt khổ não nói: “Con là đang nghĩ, con hiện tại cùng cha hồi Kinh có phải là không tốt lắm không? Nếu bị người khác nhận ra thì làm thế nào?”

Tạ Dịch Giang nghe vậy khẽ cười: “Cái này thì con không cần lo lắng, coi như là nhận ra con thì sao nào, con bây giờ là Thái tử phi của Đại Hi, trở về nhà mẹ đẻ sống có mấy ngày mà thôi, có cha ở đây sẽ không ai dám động đến con.”

Tạ Bích Sơ gật gật đầu theo đó cũng an tâm trở lại, còn về nữ chủ thần mã, chỉ cần không gây trở ngại cho nàng lần nữa, nàng đương nhiên cũng sẽ không chủ động tính kế nữ chủ nữa.

Hai cha con lại lần nữa lắc lư hướng về Kinh thành mà đi, dọc đường thoải mái ăn uống vui chơi, lúc ở biên cảnh xuất phát là mùa xuân, đến thời điểm trông thấy cổng Kinh thành xa xa, cũng đã cuối xuân đầu hạ rồi.

Hai cha con trên đường ở tiểu trấn ngoại thành thảo luận kỹ xem rốt cuộc có cần phải đêm cũng vào thành không, cuối cùng Tạ Tể tướng bất đắc dĩ lùi một bước mà kết thúc, Tạ cô nương cười với Nam thần cha, nịnh nọt: “Vẫn là về nhà ngủ là thực tế nhất, dù sao thì cách cũng không xa, không cần qua đêm ở trấn, Ngọc nhi thật sự thật sự rất nhớ nhà.”

Tạ Dịch Giang trên mặt bất lực, nhưng mắt lại sáng lên cười: “Đều theo Ngọc nhi cả, có điều nói nhớ nhà ta không tin, Ngọc nhi đi Đại Hi sớm đã đem cha không biết quên nơi nào rồi, cả ngày chỉ nhớ tên tiểu tử kia.”

Ông vừa nói ánh mắt vừa liếc lên chiếc hộp gỗ nàng đang ôm trong lòng.

“Ngọc nhi biết sai rồi, sau đó chẳng phải đã viết thư cho cha rồi sao?”

Vừa nói đến phong thư bị mực làm dơ linh tinh cả sắc mặt Tạ Dịch Giang liền không tốt, có điều nghĩ trước đó đã đem kẻ đó ra đánh cho một trận nên rốt cuộc cũng dễ thở một chút.

Tạ cô nương khúc khích không nói lời nào, ngón tay vuốt ve chiếc hộp, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, bởi vì trong hộp toàn bộ đều là thư Cố Thần gửi cho nàng, một ngày một phong chưa bao giờ gián đoạn.

Nhân sắc trời còn chưa tối hẳn, đoàn người tiếp tục đi về phía Kinh Thành.

Đáng lẽ lần này Tạ Dịch Giang được bổ nhiệm làm tướng lãnh, khi trở về tất nhiên phải có các loại đại lễ nghênh đón, nhưng ai kêu binh lực lần này không phải của Đại Hoàn, hơn nữa Tạ Dịch Giang vốn không có đánh mà là trực tiếp cùng Đại Hi hòa đàm.

Lúc ông đi chẳng qua chỉ mang một đội thân vệ, khi trở về tất nhiên cũng chỉ từng đó người, cộng với việc dọc đường cùng Tạ cô nương du ngoạn các loại, căn bản không có ngày hồi Kinh đích xác, cũng liền dẫn tới việc Tạ Dịch Giang đến cổng thành dự tính trong thành vẫn chưa có mấy người
biết việc này.

Tạ cô nương ở trong xe ngựa bám vào thành cửa cùng Nam thần cha nói chuyện, đầu xe ngựa phía trước đột nhiên dừng lại, Tạ Dịch Giang ngẩng đầu nhìn, còn chưa kịp hiểu rõ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một đám người ngựa mặc áo giáp, trực tiếp tản ra bốn phía vây quanh lấy đoàn người Tạ cô nương.

Sau đó người ngựa phía trước tản ra, một người mặc phục sức thống lĩnh xuất hiện, hắn nhảy xuống ngựa tới chỗ Tạ Dịch Giang chắp tay nói: “Tham kiến đại nhân, ti chức phụng mệnh Hoàng thượng tới nghênh đón đại nhân, đại nhân dọc đường vất vả, vẫn là nhanh vào thành thôi.”

Sắc trời tuy tối, nhưng xung quanh đã sớm thắp lên đuốc, Tạ Dịch Giang liếc hắn một cái, quả thực là người bên cạnh Hoàng thượng không sai, nhưng vẫn phòng bị, bình tĩnh lên tiếng: “Đa tạ, không biết Hoàng thượng còn có phân phó gì?”

Người thống lĩnh kia thân thể chấn động, sau đó cúi đầu nói: “Hoàng thượng có lệnh, Thái tử phi của Đại Hi không có chỉ thì không được vào thành.”

Một cơn lửa giận từ trong lòng Tạ Dịch Giang tỏa ra, sắc mặt ông tối sầm lại, giọng điệu không dễ cự tuyệt: “Nếu đã như vậy, vậy thì đợi bản cung thu xếp xong cho tiểu nữ rồi sẽ tiến cung thỉnh tội với Hoàng thượng!”

Thống lĩnh kia lại lần nữa cự tuyệt: “Đại nhân xin đừng làm khó ti chức, Hoàng thượng có lệnh, kêu đại nhân lập tức tiến cung.”

Lần này Tạ Dịch Giang vẫn là không kịp nói, bên kia Tạ Bích Sơ đã cướp lời: “Cha, nếu đã như vậy cha vào cung trước đi, con trang tử trước cũng được, con nhớ cha từng nói, đã xây cho con một trang tử suối nước nóng ở Tây Sơn, còn có rất nhiều các loại cây ăn trái nữa, vừa đúng con đi xem trái cây đã chín chưa.”

Tạ Dịch Giang nghĩ một chút cuối cùng đã đồng ý lời nàng, tuy nhiên trong lòng vẫn không ngừng bốc hỏa, tên tiểu Hoàng đế đáng chết, nếu không phải vì nể mặt tiên đế sao có thể vẫn phụ tá cho hắn, hơn nữa Ngọc nhi nhà mình ban đầu cũng là vì Đại Hoàn mới ngàn dặm xa xôi bị cướp đến Đại Hi, bây giờ cư nhiên lại không cho Ngọc nhi tiến cung, thật không thể nhịn được mà!”

Hai cha con ở ngoài thành phân mỗi người một ngả, Tạ Dịch Giang sai người đi Tây Sơn trước chuẩn bị, lại an ủi Ngọc nhi nhà mình, rồi mới một mặt âm trầm tiến vào thành, còn Tạ Bích Sơ mang theo tình thương ấm áp của cha hướng về phía trang tử suối nước nóng ở Tây Sơn.

Bởi vì có người đã tới đó trước, khi Tạ cô nương tới, cả trang tử đều đen đuốc sáng trưng, nhìn qua cũng có thể thấy được dụng tâm của Nam thần cha khi cho xây dựng trang tử này, Tạ cô nương trong lòng thấy chua xót lẫn ngọt ngào, đặc biệt ngâm mình trong suối nước nóng một hồi lâu rồi mới chuẩn bị đi ngủ.

Nằm trên chiếc giường mỹ nhân mềm mại để mặc cho nha hoàn từng chút từng chút lau khô tóc nàng, sắc vàng ấm áp tỏa chiếu trong đêm yên tĩnh, Tạ cô nương có chút buồn ngủ, mơ màng khoát khoát tay kêu nha hoàn đi ra.

Nàng vừa thấy bóng dáng Chu công, còn chưa kịp nhìn rõ hắn rốt cuộc có phải là mỹ nam tử hay không, liền cảm thấy eo bị cái gì đó quấn chặt lấy, cả người khó chịu đến nỗi lập tức từ trong mộng cảnh thoát ra.

Nhưng vừa mở mắt lại phát hiện mình giống như là đang nằm mơ vậy, nàng rõ ràng đã ngủ trên giường không phải sao, tại sao bây giờ lại như đang xuyên qua bóng đêm bên ngoài, nàng nhất định là đang nằm mơ không sai chứ?

Tạ cô nương chớp chớp mắt, cảm giác khó chịu trên eo khiến nàng phát hiện, trước mắt tất cả cư nhiên là thật, mà nàng đang bị một người vác trên vai a a a!

Đây là bị bắt cóc ư, nhưng loại chuyện như này bình thường không phải là rơi trên đầu nữ chủ chuyên dùng để thúc đẩy tình cảm giữa nữ chủ và nam chủ sao, nữ phối bình thường đều là có cuộc sống giàu sang thuận lợi chứ sao lại muốn tự tìm cái chết, đây mới là thiết định chính xác không phải sao?”

Còn nữa, nàng vừa mới rời khỏi tầm mắt của Nam thần cha liền bị bắt cóc, nhất định là kẻ bày mưu muốn nhân cơ hội này khơi lên chiến tranh giữa Đại Hoàn và Đại Hi không sai!

Không biết vì sao, trong đầu Tạ cô nương lại hiện lên rõ ràng gương mặt của nữ chủ đại đại……

Người khiêng nàng chạy cũng không xa, nàng vẫn nhìn thấy được ánh sáng nhạt phát ra từ đèn lồng đỏ treo trước cổng trang tử, bọn cướp đã dừng bước gõ gõ cửa. Hệ trảo tạp tài.

Tạ cô nương dựng tai lên nghe một chút, uhm, quả nhiên là xảy ra việc không hay.

Theo đó nàng bị khiêng vào trong một căn phòng tương đối sáng trưng, sáng đến nỗi cho dù nàng có nhắm mắt lại cũng vẫn cảm nhận được ánh sáng, tên bắt cóc cực kỳ cẩn thận đem nàng đặt trên chiếc giường êm, Tạ cô nương liền vội vàng nhắm mắt lại vờ chết, đáng tiếc việc đó không gạt được tên bắt cóc, chỉ nghe hắn nói: “Cô nương đợi chút, lát nữa chủ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện