Sau một khoảng thời gian bôi thuốc và thay băng chăm chỉ, đôi chân của nó đã dần hồi phục. Chính vì thế, nó phải quay trở lại với việc đi bộ đến trường. Cũng sắp đến cuộc thi chọn vào hội học sinh rồi, nó phải cố gắng hơn mới được. Nó đã hứa với Lan Anh kiểu gì hai đứa cũng phải vào được hội học sinh, làm chức cao thì càng tốt \(nó tham vọng quá\).
Sáng nay đến trường, nó thấy thông báo dán ở bảng tin về thể lệ của cuộc thi. Cuộc thi có hai phần: kiến thức và tài năng. Với phần thi kiến thức thì nó không lo lắm bởi thực lực học tập của nó thì ai cũng phải công nhận \(nói thế thôi chứ nó hồi hộp lắm\). Nhưng còn về phần thi tài năng, nó biết biểu diễn gì đây? Suy nghĩ mãi, nó không biết mình đã đến lớp từ bao giờ.
\- Lan Anh, cậu xem thông báo ngoài bảng tin chưa? \_ Nay Lan Anh đến sớm ghê.
\- Rồi, tớ vừa xem xong.
\- Phần thi tài năng cậu định biểu diễn gì?
\- Tớ nghĩ tớ sẽ nhảy hiện đại, tại tớ cũng chẳng có tài năng gì nổi bật lắm.
\- Nhảy à…Hay tớ thử múa nhỉ, mấy bài nhạc Hoa á. \_ Nó bị nghiện nhạc Trung Quốc, đặc biệt là nhạc phim.
\- Được đó, An Hạ nhà ta sẽ đẹp lắm đây. Nhưng cậu để ý kỹ phần thi kiến thức không, môn thi là chọn ngẫu nghiên đấy.
\- Tớ cũng hơi lo, tại Hoá và Lý tớ không giỏi lắm.
\- Thôi tôi xin, cô thì môn nào mà chẳng học tốt. Mà kể cả có hơi kém thì hỏi anh Khiêm ấy, anh ấy ban A mà. \_ Lan Anh bĩu môi.
\- Tớ với anh Khiêm cũng có phải thân thiết gì đâu. \_ Nói đến đây nó lại hơi buồn.
\- Ơ cái con bé này, mà thôi cũng kệ đi. Đến đâu hay đến đấy vậy.
Hai đứa nó nói chuyện một chút rồi vào học.
…
Cuộc thi ngày một đến gần. Về phần thi tài năng, nó quyết định sẽ múa cổ trang và đành phải bỏ tiền ra đi thuê Hán phục cùng vài thứ trang sức. Đến tiệm thuê đồ, do bị chinh phục bởi mấy bộ “xiêm y lộng lẫy” nên nó mua luôn, thi xong thì mang về làm kỉ niệm \(nó thật “rich”\). Tập tành cũng kham khổ phết chứ không phải đùa, nó tập mãi mới có thể nói là tạm ổn. Ai bảo nó đam mê nhạc Trung quá làm gì?
Phần nó lo không kém là kiến thức. Mặc dù nó là đứa học giỏi nhưng mà xui quá bốc phải toàn Lý, Hoá, Sinh thì chắc nó cũng khổ sở đây. Đang ngồi làm bài tập thì thấy có bài khó, mà giờ hỏi ai đây. Chẳng nhẽ mặt dày nhắn tin hỏi anh, liệu anh có rep không nhỉ? Thôi kệ, tầm này thì liêm sỉ không quan trọng, quan trọng là nó phải bước chân được vào cái hội học sinh kia kìa. Thế là thôi, nó nhắn tin cho anh hỏi bài.
\- Anh có đấy không ạ?
\- Anh đây. \_ Anh rep tin nhắn của nó với tốc độ thần chưởng khiến nó cũng hơi sốc.
\- Anh có rảnh không, cho em hỏi bài tý. Em gặp bài Lý này hơi khó mà không biết hỏi ai.
\- Chụp ảnh đi anh xem cho. \_ Anh nói xong là nó hí hoáy chụp ảnh cái bài đấy rồi gửi cho anh. Do nó cũng khá thông minh nên anh giảng một chút là hiểu. Anh còn định gọi video nhưng nó từ chối, anh mà gọi bây giờ là nó không đủ tỉnh táo để học nữa đâu. Làm xong đống bài Lý, nó lại “lết xác” đi tập thêm phần thi tài năng của mình.
…
Cuối cùng thì ngày thi cũng đến. Bọn nó sẽ thi kiến thức vào buổi sáng và thi tài năng vào buổi chiều. Trường nó có 30 lớp, vậy là có 60 học sinh tham gia, ôi mẹ ơi! Những anh, chị lớp 12 cũng không bỏ qua cơ hội được vào hội học sinh này. Nó nghe nói, người có số điểm tổng hai phần thi cao nhất sẽ được làm hội phó \(Hội trưởng vẫn là anh\). Điều đặc biệt hơn cả, trong thành phần ban giám khảo lần này có ANH. Trời ơi, nó không thể tin được anh cũng có mặt trong hội đồng chấm thi nhưng anh chỉ tham gia vào buổi chiều. Có khi nào nó nhìn anh xong không thi nổi nữa không nhỉ? Thôi, nó phải bỏ ngay cái suy nghĩ này đi với được.
Trống báo hiệu phần thi đầu tiên vang lên. Mỗi học sinh sẽ được bốc ba lá thăm tương ứng với môn học và khối lớp của người đó. Nó nhìn qua dàn thí sinh năm nay thì đa số là trai xinh gái đẹp. Cũng đúng thôi, lớp nào cũng sẽ cử những người xuất sắc nhất lớp đi mà \(ý nó là mình và Lan Anh cũng vô cùng xuất sắc\). Xem nào, ở đây nó quen không nhiều người lắm. Lan Anh thì khỏi nói, một vài anh chị khối trên nó có làm quen khi đi họp và ai nữa nhỉ…à, Ngân – cô bạn học cùng lớp với nó hồi cấp hai. Chắc mấy hôm đi họp nó không để ý lắm nên không nhận ra. Bạn này là lớp trưởng lớp 10D2, nhưng nó cũng không tiếp xúc nhiều lắm mặc dù học cùng nhau khá lâu.
Mọi người lần lượt lên bốc môn thi của mình. Đến lượt nó, nó đi đến bàn giám khảo với tâm trạng hồi hộp thấy rõ. Chả hiểu sao đến bàn giám khảo lại thấy anh đang nhìn mình rồi cười, làm nó ngượng đỏ cả mặt. Thôi tập trung, nó phải cầu giời lạy Phật bốc được mấy môn đúng sở trường. Để xem…Môn đầu tiên: Văn, lạy Chúa. Đây cũng là môn thi mà nó tự tin nhất. Môn thứ hai: Anh. Trời, nay nó làm việc tốt hay sao mà may thế này. Môn thứ ba: Lý. Thôi cũng không sao, mấy hôm được anh tu bổ kiến thức về môn học này nên coi như việc lựa chọn môn thi của nó tạm thời suôn sẻ. Chắc dạo này nó ăn ở tích tâm tích đức nên trời xanh phù hộ.
Mỗi thí sinh sẽ có thời gian làm bài khác nhau, tuỳ thuộc vào môn thi. Chỗ ngồi sẽ được xếp theo khối lớp và theo môn người đó bốc được. Trong phòng thi Văn, nó thấy có khá nhiều người. Trong đó có Ngân, cô bạn mà nó nói hồi nãy. Không biết tại sao nó cứ có cảm giác cô bạn này không thích nó lắm. Bởi vì đã từng học chung 4 năm cấp hai mà bây giờ cư xử với nó như người lạ vậy. Thôi nó cũng kệ, nó phải tập trung cho môn thi của mình.
Hoàn thành xong cả ba môn thi, bây giờ nó thấy thật nhẹ nhõm. Hôm nay nó không gặp được Lan Anh trong bất kì phòng thi nào cả vì nhỏ bốc được Toán, Sinh và Sử. Trông nhỏ có vẻ làm bài tốt vì đã được anh Minh kèm cặp khá nhiều.
\- An Hạ, An Hạ. \_ Vừa bước ra khỏi phòng thi thì nó đã nghe được tiếng của cô bạn thân.
\- Cậu làm bài tốt không? \_ Nó hỏi Lan Anh.
\- Cũng tạm ổn, bây giờ mình đi ăn đi, tớ đói rồi.
\- Ừ, ra căn\-tin trường nhé.
\- Được, để tớ gọi cả anh Minh và anh Khiêm nữa. \_ Nhỏ nói làm nó lại nhớ đến cái khoảnh khắc anh cười với nó lúc nãy khiến tim nó đập loạn xạ hết cả lên. Định quyết tâm theo đuổi anh lắm mà bây giờ vẫn thế này thì…
Nó với Lan Anh rảo bước ra căn\-tin thì thấy anh và anh Minh đã ngồi chờ sẵn ở đó. Tuy nhiên không ra chỗ hai người họ ngay, Lan Anh kéo nó đi mua đồ ăn trước đã. Quả thật tâm hồn ăn uống của nhỏ cũng không kém nó là bao.
\- Hai anh ăn gì chưa? \_ Lan Anh đặt đống đồ ăn của nhỏ với nó xuống bàn, mặt tỉnh bơ hỏi Khiêm với Minh.
\- Bọn anh định chờ hai đứa đến mới ăn mà bây giờ thì nhìn xem… \_ Minh than thở.
\- Hai người ăn gì thì tự đi mà lấy chứ.
\- Thôi được rồi.
4 người bọn nó ngồi ăn mà thấy ai cũng quay lại nhìn làm nó hơi ngượng. Rốt cuộc trên mặt bọn nó dính gì à? Lướt qua một lượt thì nó cũng hiểu nguyên do, cơ bản là cái bàn này xuất hiện toàn trai xinh gái đẹp, người ta không nhìn mới lạ. Mặc dù đã thân với anh hơn trước nhưng không hiểu sao cứ đối diện với anh là nó không kiểm soát được mình. Mặt thì lúc nào cũng đỏ bừng, chân tay luống ca luống cuống