Cuối cùng thì cái ngày thi học kì đã gần ngay trước mắt bọn nó rồi. Nghĩ cũng chán, ngồi học hành ôn tập suốt cả tuần mà đến lúc thi nó vẫn không tránh khỏi cảm giác hồi hộp, lo lắng. Xui cái nữa là ngày thi đầu tiên lại thi Lý, Hoá và Sử. Đối với một đứa chuyên Văn như nó thì môn Sử cũng không đáng lo ngại lắm, nhưng Lý và Hoá thì có vẻ gay go đây. Cầm trên tay tập đề cương, trong não nó chẳng suy nghĩ được gì cả.
Cứ ngồi chịu chết thế này thì không được, nó phải tìm biện pháp giải quyết ngay thôi. Mấy bài bình thường, cơ bản thì không nói nhưng sao đề trường nó cho toàn mấy câu nâng cao khó nhằn thế này. Đến những đứa tạm được coi là chăm chỉ và học giỏi như nó cũng phải e ngại. Trút bỏ hết liêm sỉ, nó nhắn tin cho anh hỏi bài.
\- Anh có rảnh không ạ???
\- Sao thế, có việc gì mà lại nhắn tin cho anh thế này. \_ Anh rep tin nhắn với tốc độ bàn thờ.
\- Cho em hỏi bài.
\- Theo anh biết thì An Hạ thông minh, học giỏi lắm cơ mà nhỉ?
\- Nhưng đề Lý và Hoá trường mình khó thật sự luôn. Anh giúp em đi. \_ Nó năn nỉ.
\- Người đẹp đã ngỏ lời thì ai dám từ chối, gửi đề đây anh xem cho.
Anh vừa dứt lời là nó chụp ngay đề cương cho anh. Với vốn từ ngữ phong phú của anh và trí thông minh “hơn người” của nó thì rất nhanh sau đó, anh đã giúp nó hoàn thành xong đống đề cương. Đương nhiên là nhắn tin bình thường làm sao anh có thể giảng bài được, vậy nên anh gọi video cho nó. Nếu không vì mục tiêu đạt được điểm cao Lý và Hoá thì nó đã gục ngã ngay từ khi anh cất giọng rồi.
\- Em học tiếp đi nhé, có gì không biết thì gọi anh.
\- Thăn kiu anh nha, bye bye.
Tắt điện thoại, nó mới chợt nghĩ… Mai anh cũng phải thi học kì mà, tại sao còn có thời gian giảng bài cho nó? Mà thôi kệ, chắc tại anh giỏi quá rồi nên không cần học đâu. Nghĩ linh tinh vớ vẩn chán, nó lại bắt tay vào công cuộc ôn thi của mình.
…
\- Em dậy chưa, có gì không biết hỏi anh luôn để đi thi này. \_ Nó vừa dậy đã thấy tin nhắn của anh. Eo ôi, người gì mà dễ thương thế không biết? Anh cứ thế này thì làm sao nó tỉnh táo mà thi cho được.
\- Không ạ, em học bài kĩ rồi. Bây giờ chuẩn bị ăn sáng rồi đến trường luôn đây.
\- Thi cho tốt vào, điểm cao anh có quà.
\- Thích thế, anh cũng thi tốt nha.
Kết thúc cuộc nói chuyện với anh, nó xuống ăn sáng rồi đi tới trường. Hôm nào vừa dậy cũng được anh tiếp thêm cho nguồn động lực dồi dào thế này thì tốt biết mấy.
Phòng thi của trường nó phân theo họ tên của học sinh, lướt qua danh sách phòng thi thì…có vẻ nó chẳng quen ai cả. Không có một ai lớp nó trong phòng thi này luôn, cô đơn ghê. Nó bước vào phòng thi với tâm trạng không được tốt cho lắm.
Môn thi đầu tiên là Lý, tuy nhiên nó không quá lo vì hôm qua đã được anh trang bị kiến thức cho khá kĩ càng. Nó phải cố gắng thôi, điểm cao có quà mà… Tiếng trống vừa dứt, các cô giám thị bắt đầu phát đề thi. Chưa nhìn đề vội, nó chắp tay cầu trời lạy Phật cho nó suôn sẻ qua môn này. Làm đủ nghi thức xong nó mới lật đề thi lên để làm bài.
Quả nhiên, hôm qua nhắn tin hỏi bài anh là quyết định sáng suốt nhất tháng này của nó. Có vẻ đề thi bám khá sát vào đề cương, nó rất nhanh chóng làm xong đến 80%. Còn hai câu cuối nâng cao hơn, khó hơn chiếm tận 2 điểm. Nhưng khoan đã, đây không phải bài hôm qua anh đọc thêm để nó làm à. Lúc đầu nó cũng không định làm nhưng anh bảo cứ tập làm đi cho quen, không thừa đâu. Thế là nó cắm cúi giải bài, bên cạnh anh vẫn hướng dẫn. Nó bắt đầu nghi ngờ anh người thương của nó hơn rồi, ông này hack đề hay gì mà đoán “không trượt phát nào” thế này. Bỏ đi, nó phải làm bài thôi.
Làm xong bài nâng cao thứ nhất, nó hướng ánh nhìn về bài thứ hai với sự phân vân không hề nhẹ. Giả sử nó mà làm đúng hết, dân ban D lại được điểm Lý cao quá cũng không hay. Vậy nên nó quyết định không làm hết bài này mà bỏ lại một chút, tạo hiện