Sau sinh nhật anh vài ngày thì trường nó cũng bước vào học kì II luôn. Đang được nghỉ sau thi mà nghĩ đến sắp tới lại phải “vác xác” đi học là nó đã thấy nản rồi. Dạo này thời tiết càng ngày càng lạnh, sắp sang xuân rồi mà vẫn không ấm áp hơn là bao.
Hôm nay là ngày đầu tiên của học kì mới. Mấy hôm không được gặp anh nó cũng thấy “hơi” nhớ nhưng biết phải làm sao bây giờ? Phải đi học trời lạnh thì khá vất vả nhưng nếu được gặp anh thì mấy cái khó khăn đó có là gì. Dậy sớm, skincare, chải tóc rồi mặc đồng phục chỉnh tề, nó xách balo tới trường.
Hôm nay nó quyết định sẽ ăn sáng ở căn\-tin nên đi sớm hơn chút. Lại may mắn gặp anh rồi…Nay thấy anh đứng mua đồ ăn nên nó chạy lại:
\- Chào buổi sáng anh Khiêm! \_ Nó nở một nụ cười toả nắng.
\- Nay dậy sớm để đến trường ăn sáng cơ, hay là kiếm cớ gặp anh vậy?
\- Thôi đi, em làm gì vã đến mức đó. \_ Sao bị anh trêu mà nó không khó chịu chút nào vậy nhỉ?
\- Cảm ơn em vì chiếc khăn.
Bây giờ nó mới để ý chiếc khăn anh đang quàng trên cổ, chẳng phải khăn nó đan đây sao. Tự nhiên thấy ấm lòng ghê, nó mỉm cười nhẹ, mua đồ ăn sáng rồi đi vào lớp.
…
\- An Hạ, tớ nghe nói hôm nay có bạn mới. \_ Lan Anh nói với nó.
\- Vậy hả, không biết là ai đây.
Nó vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng trống. Cô Dung bước vào, theo sau hình như là học sinh mới lớp nó. Đây chẳng phải là…Doãn Mai sao?
“ Cả lớp trật tự nào. Hôm nay lớp chúng ta có bạn mới. Em mau giới thiệu đi!”
\- Xin chào tất cả mọi người. Mình là Doãn Mai, mình mới từ nước ngoài về. Sau này có gì không biết mong mọi người giúp đỡ.
\- Được rồi Doãn Mai, em xuống chỗ trống kia ngồi nhé!
\- À nhưng thưa cô, ở đây em chỉ quen một người. Cô cho em ngồi cùng bạn được không ạ? \_ Doãn Mai nói khiến cả lớp hơi bất ngờ. Rốt cuộc thì cô nàng vừa mới về nước này lại quen ai?
\- Em muốn ngồi cạnh ai nào?
\- Dạ bạn ấy ạ. \_ Doãn Mai chỉ tay về hướng nó khiến cả nó và Lan Anh hơi sốc. Rõ ràng là nó với Doãn Mai chỉ làm quen nhau vài ba câu thôi mà.
Lan Anh không cam tâm người mới vừa vào lớp đã muốn cướp chỗ mình nên định lên tiếng. Tuy nhiên, nhỏ chưa kịp nói gì thì nó đã cất lời:
\- Dạ thưa cô, em ngồi với Lan Anh cũng quen rồi. Hơn nữa, có nhiều việc của lớp bọn em cũng cần bàn bạc nên ngồi cạnh nhau cho tiện ạ. Với cả, em với Doãn Mai cũng không thân thiết đến mức đó đâu… \_ Tính nó đó giờ thì cô lẫn cả lớp đều rõ. Nó phân biệt thích ghét rõ ràng, đặc biệt là không bao giờ muốn tiếp xúc quá nhiều với người mà mình có ác cảm.
\- Vậy thôi ạ, em xuống kia ngồi cũng được. \_ Bên ngoài mặt Doãn Mai tỏ vẻ buồn, yếu đuối bao nhiêu thì bên trong lại là căm ghét và hận thù bấy nhiêu. Đương nhiên, điều này không qua được mắt nó. Nó phải cẩn thận hơn với người con gái này rồi.
…
Giờ ra chơi
Nó và Lan Anh đang nói chuyện vui vẻ thì thấy Doãn Mai tiến lại.
\- An Hạ, có phải cậu ghét tôi nên mới không muốn ngồi cạnh tôi không? \_ Gì vậy, nó đã nói rõ đến thế rồi mà cô gái này vẫn có vẻ không hiểu nhỉ?
\- Xin lỗi, đây vốn dĩ không phải chỗ của cậu và cũng không bao giờ là của cậu. An Hạ nói từ nãy mà cậu không hiểu à, hay là lỗ tai có vấn đề. Có cần tôi nhờ người đưa đi khám không? \_ Nó chưa kịp mở lời thì đã thấy Lan Anh nói lại. Cô bạn này của nó cũng không phải dạng tầm thường…
\- Tôi xin lỗi, là tôi không đúng. Mong hai cậu bỏ qua… \_ Sao Lan Anh mới nói mấy lời mà cô ta đã khóc rồi vậy. Cái dáng vẻ hống hách, kênh kiệu ở buổi tiệc hôm qua đâu rồi. Người ngoài nhìn vào thì không ai không nghĩ nó và Lan Anh đang bắt nạt Doãn Mai cả.
“Lớp trưởng với lớp phó ơi, chuyện đâu còn có đó mà”… “Cậu không cần phải nặng lời thế đâu Lan Anh” … “Người ta mới vào lớp, có gì thì hai người cứ từ từ nói cũng được mà”… “Tôi thấy Doãn Mai có làm gì sai đâu”…
Tất cả, tất cả những lời chỉ trích của mọi người đều hướng vào nó và Lan Anh. Rốt cuộc thì hai đứa nó đã làm sai gì chứ, chỉ không ngờ được ai đó lại diễn xuất quá giỏi thôi. Nó với Lan Anh mặc kệ, bỏ những lời nói đó ngoài tai và đi ra căn\-tin.
\-Thật là tức chết mà, sao lại có cái loại con gái giả tạo như thế không biết! \_ Lan Anh có vẻ rất bực bội.
\- Thôi nào, hạ hoả hạ hoả.
\- Ai xấu số lại chọc phải bạn gái của anh thế này? \_ Hai đứa nó đang ngồi uống nước thì thấy Minh tiến lại.
\- Anh chơi với anh Khiêm lâu năm, rốt cuộc đâu ra cái con nhỏ Doãn Mai vậy?
\- À, nghe nói là thanh mai trúc mã của Khiêm. \_ Sao tự nhiên nghe đến đây nó lại buồn vậy nhỉ?
\- Thanh mai trúc mã cái quái gì, trông anh Khiêm có tí nào thoải mái khi ở cạnh nhỏ đó à? \_ Lan Anh vẫn