\- Alo… \_ Nó đang ngủ mà ai gọi vậy nè.
\- Em dậy chưa, hôm nay phải đi học rồi đấy.
\- Ưm… \_ Nó thực sự rất buồn ngủ. \_ Em dậy bây giờ đây. Mà sao hôm nay anh gọi cho em giờ này.
\- Anh gọi đánh thức người yêu anh có gì sai à?
\- Cái gì? \_ Nghe xong câu nói của anh nó vùng tỉnh dậy ngay. Hoá ra hôm qua không phải là mơ ư, anh thành người yêu nó thật ư? Ôi mẹ ơi…
\- Thôi được rồi, em chuẩn bị đi. Tí anh sang đón đi ăn sáng.
\- Vâng.
Tắt điện thoại đi, nó vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra cả. Vậy là từ nay, nó chính thức có người yêu, mà người yêu nó lại còn là anh. Trời ơi, sao nó cảm thấy không thật tí nào vậy nè. Không được, bây giờ nó phải đi đánh răng rửa mặt sau đó đến trường đã.
Xuống nhà, vừa bước ra khỏi cửa đã thấy anh đứng chờ sẵn. Véo vào mặt mình một cái, đau… vậy tức là không phải mơ. Chạy ngay ra chỗ anh, mắt nó tròn xoe:
\- Khiêm, anh thành người yêu em rồi à? \_ Nghe được câu hỏi của nó anh cũng hơi sốc, rốt cuộc nó bị sao vậy nhỉ? Anh sờ trán nó rồi lại sờ trán mình.
\- Em đâu có bị sốt, hỏi cái gì linh tinh vậy?
\- Vậy là thật rồi, anh thành người yêu em thật rồi. Em vẫn chưa thể tin được rằng chuyện này đã xảy ra…
\- Anh nhắc lại lần nữa cho em nhớ. Bắt đầu từ ngày hôm qua, Đỗ Gia Khiêm anh chính thức trở thành người yêu của em, Nguyễn An Hạ. Còn bây giờ thì đi ăn sáng thôi.
Mặc dù nghe chính miệng anh nói nhưng tâm hồn nó vẫn trên tận trời cao, cảm xúc lâng lâng, khó tả lắm. Đây là không tin vào hiện thực hay không tin vào chính mình đây?
…
Bình thường sự xuất hiện của anh và nó ở trường đã làm xôn xao dư luận lắm rồi, nhưng hôm nay anh còn nắm tay nó bước vào khiến dân tình không khỏi phẫn nộ. Người thì thấy anh và nó đẹp đôi, người lại thấy nó không xứng với anh,… Nó cũng kệ vì chẳng biết sống sao cho vừa lòng người đời, nó cứ sống hết mình vì bản thân nó, vì những người nó yêu thương là được. Anh đưa nó vào tận lớp rồi mới quay về lớp của mình.
Vừa thấy nó, cả lớp xúm vào hỏi:
“An Hạ, cậu với anh Khiêm là thế nào?”… “An Hạ, cậu với anh Khiêm yêu nhau à?”… “An Hạ, hai người quen nhau lâu chưa?”… “An Hạ, sao mấy hôm cậu không đến lớp?” \_ Ti tỉ câu hỏi dành cho nó.
\- Thôi đủ rồi. \_ Lan Anh hét lên. \_ Mọi người không thấy người ta vừa ốm dậy à, cứ từ từ, thời gian sẽ giải đáp tất cả, mọi người nghĩ thế nào thì nó là thế thôi.
Do những ngày nó không có mặt ở lớp, Lan Anh là to nhất nên nhỏ vừa nói xong câu đấy là mọi người quay trở về chỗ của mình.
\- Cảm ơn bạn iu.
\- Sao, cảm giác có người yêu như thế nào? \_ Lan Anh hỏi nó.
\- Tớ vẫn chưa thể tin được đây là sự thật. Mới mấy hôm trước còn ngồi nghĩ về anh mà hôm sau anh đã thành người yêu tớ. Thật đúng là khó tin!
\- Thôi nào, có người yêu rồi nên phải vui lên chứ!
\- Ừm.
Hai đứa nó nói chuyện một lúc thì tiếng trống vào lớp vang lên.
…
Giờ ra chơi
\- Chán quá đi. \_ Nó nằm dài ra bàn.
\- Sao, bảo ở nhà nhiều thì chán nên đòi đi học. Bây giờ đi học cũng kêu chán thì biết làm thế nào? \_ Lan Anh đến bó tay với cô bạn của mình.
Nhỏ vừa dứt lời thì ngoài cửa xuất hiện bóng dáng của hai anh đẹp trai nào đó, cả lớp nó ai cũng quay ra nhìn.
\- Kìa kìa, người yêu tới tận lớp tìm kìa. \_ Lan Anh vỗ vỗ vai nó.
\- Ồ, thì ra là trai đẹp. Nào dậy, đi thôi. \_ Nó giơ giơ hai tay ra đòi Lan Anh kéo dậy. Nó đúng là càng ngày càng lười.
Mệt mỏi bước ra chỗ hai người kia, trông nó có tí nào là vui vẻ khi gặp người yêu không?
\- Này Khiêm, mày làm gì mà để em nó ra nông nỗi kia. \_ Minh cười trêu anh.
\- Dạo này ở nhà suốt nên em bị lười. \_ Nó thành thật.
\- Thế thì bây giờ đi hoạt động cho bớt lười.
Nói rồi anh kéo nó đi đâu đó, Lan Anh và Minh cũng đi cùng. Đi bộ được một lúc, 4 người ra đến sân bóng rổ. Không, nó không muốn hoạt động bây giờ đâu. Đang định chuồn thì bị anh giữ ngang eo, không cho đi.
\- Em tính chuồn à?
\- Em lười lắm, không muốn chơi thể thao đâu.
\- Thế thì càng phải chơi. Để anh dạy em chơi bóng rổ.
Nói mệt là thế xong cuối cùng thì nó lại là đứa chơi vui nhất. Đang mệt mỏi bao nhiêu, chơi thể thao khiến tinh thần phấn chấn lên hẳn. Nói “chơi vui” ở đây là đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn, thực sự thì anh dạy nó đủ thứ nhưng nó đâu có áp dụng được tí nào. Cái cột cao tận 3m, một đứa m65 như nó thì ném bóng lên đấy thế quái nào được. Tuy nhiên đứng nhìn anh với anh Minh chơi là vui rồi, Lan Anh cũng không kham nổi bộ môn này.
Giờ ra chơi trường nó thường gắn với tiết hoạt động tự do luôn nên bọn nó có khá nhiều thời gian để chơi bóng. Khi đã thấm mệt, nó và anh mới xung phong đi mua nước cho cả 2 người kia.
Không phải nó mê trai quá đâu nhưng nhìn anh người yêu của nó chơi bóng rổ thật sự “hảo soái” lắm luôn. Người gì đâu mà đẹp trai thế không biết! Tung tăng đi mua nước với anh, tay anh vẫn đan chặt vào tay nó như thường. Đúng là trai xinh gái đẹp, đi đến đâu cũng có người nhìn mà.
…
Chiều nay anh hẹn nó ra thư viện để học bổ túc thêm. Dạo này nó nghỉ nhiều,