Cuối cùng thì sau 2 tuần nghỉ Tết đã đời, hôm nay nó cũng phải trở lại trường học. Được đi học trong khoảng thời gian sau Tết có chút không quen nhưng quả thực rất thích. Thích vì thời tiết chiều lòng người, vì chương trình học chưa quá nặng nề,… Thay đồng phục, chải tóc gọn gàng, nó đeo balo lên và đi tới trường.
Tung tăng trên con đường quen thuộc, nó gặp Lan Anh cũng đang đi tới trường.
\- Hi, An Hạ. \_ Lan Anh cười nhẹ, vẫy tay chào nó.
\- Cậu ăn gì chưa?
\- Bây giờ tớ đang định tới trường mới ăn nè.
\- Vậy đi chung đi.
Thế là hai đứa nó đi ra căn\-tin ăn sáng. Lâu lắm không gặp lại nhau \(nói là lâu lắm nhưng thực ra mới chỉ có vài ngày à\) nên tụi nó có rất nhiều chuyện để nói.
\- Cậu nghe tin gì chưa, hôm nay lớp mình lại có người chuyển đến đấy! \_ Lan Anh nói với nó.
\- Thật hả? Cầu trời lạy Phật người đó đầu óc bình thường chứ không như Doãn Mai. \_ Nó vẫn ám ảnh vụ bị bắt cóc, nghĩ đến lại thấy rùng mình.
Hai đứa nó ăn sáng xong liền trở về lớp để chuẩn bị cho tiết học.
“Tùng…tùng…tùng”. Tiếng trống vang lên cũng là lúc cô giáo chủ nhiệm bước vào, theo sau đó là một học sinh nam.
\- Cả lớp trật tự nào, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới. Em giới thiệu đi!
\- Chào mọi người, tôi là Cao Thiên Hoàng, mới chuyển tới đây.
Bao quanh cậu ta là một làn khí lạnh, phải nói là rất lạnh. Nói gì thì nói chứ quả thực cậu ta khá đẹp trai, vóc dáng cân đối, đặc biệt là rất cao. Nhưng mà đẹp trai hay không nó cũng không để ý lắm, nó có anh người yêu của nó là đủ rồi. Chỉ cần tên này không “hãm” là nó đã cảm tạ trời đất lắm rồi. Từ lúc xảy ra chuyện, nó cứ bị ác cảm với người lạ là sao nhỉ? Nó cũng không hiểu nổi nó nữa.
\- Em xuống chỗ cuối lớp kia ngồi nhé! Có gì không biết có thể hỏi ban cán sự lớp.
\- Vâng. \_ Cậu ta trả lời nhanh rồi mau chóng xuống chỗ ngồi. Nhìn cậu ta thật lạnh lùng quá đi…
\- Cả lớp lấy sách vở ra học luôn nhé!
…
Giờ ra chơi
Vừa ra chơi là nó với Lan Anh định lên lớp tìm anh và Minh. Ra khỏi chỗ ngồi, hướng mắt xuống cuối lớp, cảnh tượng đập vào mắt nó là toàn bộ con gái lớp nó \(trừ nó và Lan Anh\) đang vây quanh Thiên Hoàng. Nó với Lan Anh cũng không để tâm lắm, đang chuẩn bị rời khỏi lớp thì nghe thấy tiếng nói từ cuối vọng lên:
\- Ai là lớp trưởng vậy? \_ Vâng, người nói câu này là Thiên Hoàng.
\- Tôi là lớp trưởng, có gì không? \_ Nó vẫn rất lịch sự, quay xuống trả lời cậu ta.
\- Cô bảo có gì không biết thì tôi có thể hỏi cậu.
\- Được rồi, vậy cậu có gì không biết? \_ Nó không thích cái thái độ của cậu ta một chút nào.
\- Cậu có bạn trai chưa? \_ Cậu ta nói xong câu đấy thì cả lớp quay lại nhìn nó. Cái quái gì đây, mắc mớ gì nó phải trả lời cậu ta.
\- Việc này không thuộc phận sự của lớp trưởng nên tôi không cần thiết phải trả lời cậu. Đi thôi Lan Anh. \_ Bây giờ là nó khó chịu lắm luôn.
Nó và Lan Anh nhanh chóng rời khỏi lớp trong tâm trạng buồn bực. Ở lớp, người nào đó thầm nghĩ: “Cô gái này thật thú vị…” \(Câu này quen quá\)
\- Làm gì mà trông hai người khó chịu thế này? \_ Minh nhìn nó và Lan Anh rồi hỏi.
\- Vừa gặp phải tên dở người. \_ Lan Anh cuộn tay thành nắm đấm.
\- Sao vậy, tên nào ngu người động đến em thế? \_ Minh cười.
\- Hôm nay lớp em mới có người chuyển đến, em không thích cậu ta lắm. \_ Bây giờ nó mới lên tiếng.
\- Cậu ta vừa vào lớp đã hỏi An Hạ có bạn trai chưa, em không hiểu nổi?
\- Chắc anh phải chụp ảnh chung với em rồi đăng lên diễn đàn trường rồi. \_ Anh cầm lấy tay nó. \_ Hay anh đi gặp cậu ta nhỉ?
\- Thôi thôi, dù