Bộ dạng bây giờ của anh khiến lòng nó quặn thắt, tim như bị ai đó bóp nghẹt lại. Những giọt nước mắt đọng ở khoé mi lại bắt đầu chảy xuống, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời. Anh thu mình lại, ngồi gọn trong góc của nhà kho, miệng liên tục lẩm bẩm:
\- Đừng bắt tôi, xin đừng bắt tôi…
\- Thả tôi về đi mà…
\- Làm ơn, tha cho tôi…
Nghe những lời ấy phát ra từ một người nó yêu thương da diết, nó tưởng chừng như mình không đứng vững nổi nữa rồi. Rốt cuộc người con trai nó yêu đã từng phải chịu đựng những điều gì…
Nó bước đến gần anh, anh không tự chủ mà hét lên:
\- Đừng lại gần tôi! \_ Nghe câu này của anh, nó cảm thấy rất đau, đau thấu tâm can…
\- Là em đây, An Hạ đây. \_ Nó ngồi xuống đối diện với anh.
\- Tha cho tôi đi mà, đừng làm hại tôi…
\- Sẽ không ai làm hại anh cả, sau này dù có ra sao, em cũng sẽ ở bên anh.
Thấy biểu hiện của anh đã đỡ sợ hãi hơn lúc trước, nó tiến gần lại, ôm anh vào lòng rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Ôm anh trong lòng, cảm nhận được hơi thở đều đều của người con trai này, nhìn thấy nỗi đau anh đã và đang chịu đựng, nó thề sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào làm hại anh.
Nó cứ thế ôm anh thật lâu, để anh tựa đầu vào vai nó mà không nói gì cả… Trái tim đã từng rỉ máu của anh cần được an ủi, và nó sẽ làm điều đó. Nó yêu anh, yêu anh rất nhiều… Nước mắt trong suốt được dịp lại chảy ra rồi, nó ghét bản thân mình tại sao lại yếu đuối đến thế, đã tự nhủ phải là chỗ dựa cho anh mà bây giờ nó còn không làm chủ được bản thân mình thì anh phải làm sao? Nín đi, An Hạ, đừng khóc nữa…
\- Khiêm, Khiêm… \_ Nó nhẹ nhàng gọi anh.
\- Cho anh ôm một chút…
\- Dạ…vâng.
\- Xin lỗi, vừa nãy anh hơi mất kiểm soát.
\- Không sao cả, anh đã từng gặp phải chuyện gì, có thể kể cho em nghe không?
\- Chuyện ấy xảy ra năm anh 5 tuổi, đến bây giờ nó vẫn là một nỗi ám ảnh đối với anh…
…
12 năm trước
Ngoài công viên, có một cậu bé với đôi mắt sáng long lanh, khuôn mặt dễ thương đi chơi cùng với chị mình. Cậu bé vui lắm, hiếm khi cậu được ra ngoài và chơi vui vẻ thế này.
\- Chị ơi, em khát nước, chị đi mua nước cho em nhé!
\- Được rồi, em ngồi yên đây chờ chị nhé, không được đi lung tung đâu đấy!
\- Vâng ạ.
Cậu bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế đá chờ chị, sao mãi mà chị chưa về nhỉ? Cậu khát nước lắm rồi, cậu muốn đi tìm chị nữa nhưng chị đã dặn là phải ngồi đây mà. Chị cậu nói, những đứa trẻ không ngoan sẽ bị người xấu bắt đi đó. Vậy nên, cậu sợ lắm, cậu luôn nghe lời bố mẹ và chị để không bị bắt đi.
\- Cậu bé, cho cô ngồi đây nhé. \_ Có một người phụ nữ xinh đẹp đến bên cậu bé, ngỏ ý muốn ngồi xuống.
\- Vâng ạ, cô ngồi đi. \_ Cậu bé xích qua một bên cho cô ngồi.
Cô đẹp lắm, cô mặc một chiếc váy màu đỏ với đôi giày cao gót cùng màu. Cô có mái tóc màu đen óng ả, bồng bềnh càng làm tôn lên nước da trắng hồng.
\- Cháu tên gì, mấy tuổi rồi.
\- Cháu là Khiêm, năm nay vừa tròn 5 tuổi.
\- Sao cháu lại ngồi một mình ở đây?
\- Chị cháu đi mua nước ạ.
\- Khiêm này, cô cũng có con tầm tuổi cháu, mà bây giờ bạn ấy đang ốm rất nặng. Cháu có thể theo cô về nhà chơi với bạn ấy được không?
\- Nhưng chị cháu dặn cháu phải ngồi ở đây.
\- Con cô ốm nặng lắm, rất lâu rồi không có ai chơi với nó. Nó cũng không sống được bao lâu nữa, cô chỉ mong nó có một người bạn mà thôi.
\- Được rồi, cháu theo cô về nhà.
Vì rất thương bạn nhỏ ốm nặng nên cậu bé theo người phụ nữ về nhà. Nhà của cô khá gần công viên, nó ở sâu trong một con hẻm nhỏ. Đứng trước nhà cô, cậu bé không khỏi rùng mình. Nhà cô tối lắm, nó khác hẳn ngôi nhà xinh đẹp, tươi sáng của cậu.
\- Con cô ở trong này, cháu vào đi.
Cậu bé vừa bước vào cửa thì…
“Rầm”
Cánh cửa được đóng lại, xung quanh cậu chỉ còn một mảng màu đen. Cậu bé hoảng hốt lắm, cậu ra đập cửa:
\- Cô ơi, cô đi đâu vậy?
\- Cô đi mua đồ ăn cho cháu, cháu vào đi. Con cô ở phía trong.
Nghe cô nói vậy, cậu bé tiến sâu vào trong nhà thì nghe thấy tiếng khóc thút thít của trẻ con. Cậu cố gắng lần theo chút ánh sáng le lói từ cửa sổ để đến gần chỗ tiếng khóc phát ra. Từng chút, từng chút, tiếng khóc ngày càng rõ rệt.
\- Có ai ở đây không? \_ Cậu bé cất giọng non nớt hỏi.
\- Là ai? Đến đây làm gì? \_ Giọng nói của ai đó hoà lẫn với tiếng khóc, thật khó nghe.
\- Tớ là Khiêm, 5 tuổi. Cô xinh đẹp nhờ tớ đến chơi với cậu, cậu bị bệnh nặng hả?
\- Hoang đường, tôi bị cô ta bắt cóc, có vẻ cậu cũng vậy rồi?
\- Bắt cóc? Tôi tưởng việc này chỉ có trên TV. Rõ ràng là tôi rất ngoan, rất nghe lời bố mẹ và chị, tại sao tôi vẫn bị người xấu bắt đi? Mà cậu ở đâu, tôi không nhìn thấy cậu.
Bỗng nhiên, bàn tay cậu bé được đứa bé kia bắt lấy. Khiêm ngồi xuống bên cạnh đứa bé ấy.
\- Cậu tên gì, mấy tuổi rồi. Tại sao cậu lại khóc?
\- Tôi là Hoàng, năm nay tôi 4 tuổi.
\- Vậy cậu phải gọi tôi là anh rồi, tôi hơn tuổi cậu mà.
\- Không thích.
\- Thôi được rồi, tại sao cậu khóc?
\- Người