Vì đôi chân tập tễnh nên nó đã phải ở nhà suốt cả tuần, không được đi đâu hết. Ở nhà thật chán, vì chân bị thương nên nó không được đi chơi, nhìn ảnh Lan Anh đi khắp nơi này đến nơi kia mà nó phát hờn. Sao cứ phải đợi đến lúc nó nằm lì ở nhà mới đi chơi là thế nào nhở? Ghét ghê vậy á!
Anh vẫn qua nhà thăm nó đều đều, nhưng vì năm học tới anh có nhiều cuộc thi quan trọng nên trong hè phải đi học rất nhiều. Trước đó nó cũng định đi học vài khoá kĩ năng mềm nhưng chân thế này thì đi đâu được nữa. Cứ nghĩ đến là tức mà… May là bây giờ chân đỡ rồi, đi lại bình thường rồi chứ nếu mà cứ phải ở nhà suốt ngày thế này thì sớm muộn nó cũng hoá thành heo mất thôi.
Lâu lâu không ra ngoài nên hôm nay nó muốn đi hóng gió tí, vì ai cũng bận cả nên nó đi một mình thôi. Dạo này nó tìm thêm được một sở thích mới là vẽ tranh nên nó cũng mang theo giấy, bút với màu vẽ… ra ngoài. Tiện thể tìm quán café hoặc nơi nào đó ngồi “chill chill”, vẽ vời.
Một thứ không thể thiếu trong những ngày hè oi ả chính là kem chống nắng. Vì đi một mình nên nó cũng lười trang điểm lắm, đánh tí son cho mặt đỡ nhợt nhạt là được. Nó mặc áo trễ vai đơn giản với quần baggy, đeo thêm chiếc balo nhỏ nữa rồi tung tăng ra ngoài.
Ngồi trên chiếc xe đạp thân yêu, nó lượn vòng quanh phố phường một chút rồi dừng ở quán café ngay gần hồ. Trời hôm nay nắng rất đẹp nhưng không quá nóng, ngồi trong quán café, nhâm nhi cốc trà và vẽ những thứ mình thích, đây đúng là cảm giác rất tuyệt vời.
Lúc đầu nó chỉ vẽ linh tinh thôi, sau đó mới tập trung lấy màu nước ra và vẽ lại khung cảnh thiên nhiên ngày hôm nay. Có chút nắng, có chút gió, có cây xanh, có con người,… chẹp chẹp, vẽ xong bức này thì đúng là tuyệt tác. Nó đang chăm chú khắc hoạ lại hình ảnh mình nhìn thấy thì có một anh thanh niên tiến lại phía bàn nó.
\- Chào em. \_ Anh ta đứng trước mặt nó, giơ tay ra làm quen.
\- Chào anh. \_ Nó cười nhẹ, một nụ cười thật miễn cưỡng.
\- Anh ngồi đây được chứ? \_ Anh ta chỉ vào chiếc ghế đối diện nó.
\- Hình như trong quán còn rất nhiều ghế trống thì phải, em với anh cũng không thân quen đến mức ngồi gần nhau đâu ạ. Anh thông cảm. \_ Nó đẹp chứ nó đâu có dễ dãi.
\- À…vậy thôi. Anh thấy em rất xinh, vừa đủ tiêu chuẩn làm bạn gái anh. Hay em cho anh số điện thoại đi…
\- Xin lỗi, em không có nghĩa vụ phải cho người lạ số điện thoại của mình. Hơn nữa, tiêu chuẩn bạn gái của anh có thế nào cũng không liên quan đến em. Từ nãy đến giờ nói chuyện với anh cũng 2 phút rồi. Thời gian của em “là vàng, là bạc”, phiền anh đi cho.
\- Này sao em xinh mà em chảnh thế, đã ế rồi còn làm giá! \_ Nãy giờ là nó nhẫn nhịn lão này hơi lâu rồi nhá.
\- Em hỏi thật, đã có ai bảo anh bị vô duyên cấp tính chưa, anh…
Nó đang định chửi lại hắn ta thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là anh gọi. Vừa hay…
“Chồng yêu à, anh nhớ em không?” \_ Nó nói với anh qua điện thoại bằng cái giọng không thể rùng mình hơn. Không hiểu sao nó có thể nói bằng cái chất giọng ấy được nhỉ?
“An Hạ, em làm sao vậy? Có sốt không, hay là say nắng? Đang ở đâu anh đến đưa đi bệnh viện?”
“Chồng ơi, em nhớ anh lắm luôn. Tối nay anh muốn ăn gì để em mua?”
“An Hạ, em nói gì thế? Em đang ở đâu để anh đến?”
“Rồi rồi, em sẽ mua xương về nấu canh cho anh ăn. Chồng yêu ngoan, làm việc rồi tối về sớm với em nhé! Moa…” \_ Nó hôn “chụt” vào cái điện thoại rồi tắt máy, quay lên thì thấy tên kia đen mặt rồi rời đi. Trước khi đi, hắn ta còn lẩm bẩm:
\- Eo ơi, trông trẻ thế này mà đã có chồng rồi. Đúng là con gái thời nay, toàn đứa mất dạy.
Này nhá, nó đang rất kìm chế để không cầm cái cốc phi thẳng vào đầu hắn. Bình tình, bình tĩnh, nó không nên chấp những loại người này… Vẫn đang trong tâm trạng vô cùng tức giận, nó thấy anh gọi lại:
“An Hạ, em đang ở đâu để anh đến. Rốt cuộc em có bị sao không?”
“Em không sao ạ.”
“Thế vừa nãy em nói năng gì kì cục vậy?”
“Chỉ là em gặp phải con chó sủa bậy, tức quá nên nói bừa thôi. Anh đừng để tâm, lúc nào về em kể cho…”
“Nhưng em muốn được nghe em gọi “chồng” lần nữa, gọi đi An Hạ.”
“Em không đùa đâu đấy, bye anh nha…”
Nói rồi nó tắt máy luôn. Đang bực mình chết đi được, nó mà gặp lại hắn ta lần nữa thì nó tặng cho vài cái tát vào mặtt. Người gì đâu… vô duyên hết sức hà. Bây giờ thì làm gì còn tâm trạng vẽ vời nữa, nó thu dọn màu, giấy vẽ vào, ra thanh toán rồi đạp xe đi về. Suốt quãng đường cho đến khi về nhà, nó vẫn không khỏi bực bội. Lần nào ra đường là y như rằng, sao số nó khổ thế không biết?
…
Hôm nay trường mẹ nó tổ chức liên hoan nên mẹ bảo nó đi theo vì đồng nghiệp mẹ ai cũng đưa con đi cùng hết. Thật ra thì nó không thích đến những bữa tiệc toàn người lớn như này lắm, nhưng thôi, vì muốn mẹ vui nên nó cũng đi cùng.
Vì ở buổi liên hoan đa số toàn giáo viên thôi nên nó phải ăn mặc kín đáo, lịch sự hơn bình thường một tí. Mặc dù mẹ nó là người rất trẻ trung, thoải mái nhưng đâu phải ai cũng vậy. Mẹ mặc áo dài nên nó cũng chọn một chiếc váy đơn giản có