Hôm nay là ngày đầu tiên nó đến công ty làm việc. Tuy môi trường làm việc không có gì khác bên Mỹ nhưng nó vẫn không tránh khỏi việc hồi hộp. Cài cúc áo sơ mi, nó khoác lên mình chiếc áo blazer đen kết hợp với váy chữ A, trông nó thật trưởng thành và có phần quyến rũ, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày.
Bình thường thì nó sẽ tự di chuyển bằng xe riêng nhưng hôm nay thì có người đến đón, Thuỳ My cũng cùng nó về Việt Nam để tiện xử lý công việc.
\- Em xem giúp chị xem hôm nay có lịch trình gì quan trọng không?
\- Ngoài ra mắt nhân viên, xử lý các bản hợp đồng từ trước thì không có việc gì quan trọng ạ.
\- Công việc ở đây nhẹ nhàng thế à? \_ Nó không khỏi ngạc nhiên.
Hồi còn làm việc bên Mỹ, ngày nào công việc của nó cũng chất thành núi, hợp đồng cần giải quyết thì nhiều vô kể. Những thứ nó phải làm ở đây cũng… quá ít rồi đi.
\- Ngành thời trang ở đây chưa thật sự nổi trội, công ty cũng ít nhận được đầu tư và lời mời hợp tác của các tập đoàn khác ạ.
\- Đó chỉ là tình trạng của trước đây thôi, khi chị về đây thì nó sẽ khác.
…
\- Này, nghe tin gì chưa? Hôm nay công ty đón giám đốc mới từ bên Mỹ cử về đấy.
\- Ôi giời, công ty mình chả được gì ngoài công việc nhàn hạ. Chẳng mấy chốc mà phá sản thôi. Làm chán quá có khi tập đoàn lại huỷ luôn chi nhánh ở Việt Nam cũng nên. \_ Các nhân viên trong công ty xì xào bàn tán.
\- Một lần nữa, nếu tôi nghe được ai nói như vậy trong công ty thì thu dọn đồ đạc mà rời khỏi đây đi. \_ Nó từ ngoài cửa bước vào, tiến đến chỗ mọi người mà trịnh trọng tuyên bố.
Sự xuất hiện của nó khiến mọi người không khỏi tò mò. Tự nhiên hôm nay ở công ty lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp, đúng là điều lạ lùng…
\- Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, cô là cái gì mà xen vào? \_ Người nhân viên vừa nãy gân cổ cãi lại nó.
\- Cô là người ở bộ phận nào? \_ Nó hỏi.
\- Ở bộ phận nào thì cần thiết phải nói cho cô à? \_ Người nhân viên đó có vẻ vẫn không hề nhún nhường.
\- Em xem giúp chị đây là nhân viên ở bộ phận nào, tại sao công ty lại có thể tuyển loại người như thế này? \_ Nó quay sang Thuỳ My.
\- Này cái cô kia, ăn nói cho cẩn thận. Thể loại người như tôi là loại gì?
\- Lê Hồng Ngọc, 23 tuổi, nhân viên lễ tân ạ. \_ Thuỳ My nói với nó, trên tay là chiếc máy tính bảng còn sáng màn hình.
\- Sao cô lại biết thông tin của tôi? Rốt cuộc các người là ai?
\- Nhân viên lễ tân là bộ mặt của công ty, tại sao có thể tuyển một người như thế này? Đúng là công ty này còn phải chỉnh đốn dài dài. Nhân tiện, giới thiệu với mọi người, tôi là Alina, giám đốc sáng tạo được tập đoàn cử về đây để làm việc với mọi người. Sau này có gì thì mong mọi người giúp đỡ. \_ Nó cúi đầu trước toàn thể nhân viên của công ty rồi nhanh chóng rời đi.
Ở sảnh công ty, mọi người không thôi bàn tán về thân phận của giám đốc mới này. Đương nhiên là ai đó không khỏi bực tức khi đụng phải người có chức quyền rồi.
\- Mới ngày đầu đi làm đã không được yên ổn rồi… \_ Nó ngả lưng trên chiếc ghế.
\- Café của chị đây ạ. \_ Thuỳ My đặt tách café lên trên bàn nó.
\- Em giúp chị thống kê toàn bộ các tập đoàn hoặc công ty lớn nhỏ trong thành phố có quan tâm đến lĩnh vực thời trang nhé. Sắp xếp giúp chị cuộc gặp với các gương mặt đại diện và người mẫu nổi tiếng nữa…
Quả thực công việc mới này không hề đơn giản đối với nó. Công ty ở Việt Nam vẫn còn quá nhiều thiếu sót, buộc nó phải tự tay giải quyết từng việc một.
\- À, thông báo với mọi người là ngày mai có cuộc họp nội bộ nhé, chị phải xem lại nhân sự công ty nữa.
\- Vâng ạ. \_ Thuỳ My ghi chép lại công việc mà không khỏi toát mồ hôi. Làm việc với nó lâu nên cô biết, con người này bình thường thì rất vui vẻ, thoải mái nhưng một khi làm việc là yêu cầu hiệu quả và sự nghiêm túc đến tối đa.
Nó hít một hơi thật sâu, chính thức bắt tay vào quá trình phát triển công ty này…
Buổi trưa, nó tạm thời gác công việc sang một bên để xuống ăn trưa. Nó thì chẳng ngại gì đâu, cứ nhà ăn nhân viên mà vào ấy mà. Mọi người thấy giám đốc xuống đây ăn cơm thì vô cùng ngỡ ngàng.
Trong ấn tượng của họ, giám đốc là người rất lạnh lùng, tuy xinh đẹp nhưng toàn thân toả ra sát khí có thể giết người đó. Ai ngờ được nó lại xuống nhà ăn nhân viên để ăn thế này. Đương nhiên, thấy mọi người cứ nhìn mình nên nó cũng không thấy thoải mái lắm:
\- Mọi người cứ ăn uống tự nhiên đi. \_ Nó cười nhẹ.
Ai ai cũng phải công nhận là nó cười rất đẹp, nhưng có giám đốc ở đây thì làm sao mà nhân viên ăn uống tự nhiên cho được. Tuy không muốn nhưng nó cũng dễ dàng nhận ra điều này…
\- Nếu mọi người không thoải mái thì để tôi đi nhé. \_ Nó nói.
\- Ấy chết, giám đốc hiểu lầm rồi. Chúng tôi