Ánh nắng chan hoà len lỏi qua kẽ lá chiếu xuống phòng nó, cũng vì lý do này mà nó thức dậy dù thân thể còn rất mệt mỏi. Nghĩ lại thì nó dại dột thật, uống không biết bao nhiêu rượu như thế, còn sống là may rồi. Không biết là hôm qua nó có nói gì linh tinh không, anh nghe được thì chết mất…
\- An Hạ, uống cái này giải rượu đi con. \_ Mẹ nó bước vào phòng, trên tay cầm theo bát canh giải rượu cho nó.
\- Con cảm ơn, mà hôm qua…
\- Hôm qua Khiêm đưa con về, con say bí tỉ có biết gì đâu. \_ Thực ra thì nó cũng nhớ mang máng một chút, chỉ là không biết mình hành động điên rồ thế nào thôi…
\- Vâng, hôm qua con hơi quá chén.
\- Mà con với Khiêm thế nào rồi?
\- Cũng vẫn bình thường ạ.
\- Thôi con ạ, cái gì cho qua được thì mình cho qua, hơn nữa những chuyện ngày xưa chỉ là hiểu lầm. Nói cho con biết một bí mật, sau khi con đi, Khiêm nó đã đến quỳ trước cửa nhà mình 2 ngày 2 đêm chỉ để được gặp bố mẹ và giải thích đấy.
\- Thật ạ? \_ Nó nghe mẹ nói mà sốc.
\- Ừ, lúc bố mẹ ra thì nó vẫn quỳ ở đấy. Mặt mày tái mét, quần áo ướt sũng vì dầm mưa, sau hôm đấy là vào viện nằm mấy ngày trời.
\- Bố mẹ cũng hiền thật đấy, vậy mà không cản anh ấy. \_ Nó nói thế chứ khi biết anh vì mình mà làm vậy, nó vui lắm.
\- Mẹ định ra mở cửa rất nhiều lần nhưng bố con không cho, cứ nghĩ là Khiêm sẽ nản mà bỏ về, ai ngờ… Mãi sau, mẹ thấy tội quá nên mở cửa, bảo Khiêm về đi nhưng thằng bé đâu nghe, nhất định phải gặp bố con giải thích bằng được cơ.
Nó nghe mẹ nói mà thấy xót xót sao ấy, nó phải đi nói với anh rằng nó tha thứ cho anh thôi. Anh và nó hiểu lầm nhau thế là đủ rồi…
\- An Hạ ơi, con đến bệnh viên bây giờ được không?
Nó đang thay đồ chuẩn bị ra ngoài thì thấy mẹ anh gọi. Giọng mẹ anh run run, ngắt quãng, hình như mẹ anh đang khóc…
\- Có chuyện gì vậy ạ?
\- Thằng Khiêm… nó bị tai nạn giao thông, đang ở bệnh viện rồi con ơi… \_ Mẹ anh nức nở.
\- Vâng ạ, con đến ngay đây.
Bây giờ nó không nghĩ được gì nữa, chạy ngay ra ngoài bắt taxi đến thẳng bệnh viện. Anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?
Nó nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng cấp cứu. Minh đỡ mẹ anh đang đứng đợi ở đó, bà đã khóc rất nhiều. Trước mắt nó là cửa phòng cấp cứu còn sáng đèn, người con trai nó yêu đang ở trong đó ư?
\- Có chuyện gì vậy ạ? \_ Nó hỏi mẹ anh, nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt từ lúc nào.
\- Khiêm nó bị một chiếc xe tải đi quá tốc độ đâm phải, bây giờ cô cũng không biết thế nào nữa. Bố nó đang ở trong đó, cô biết làm sao đây? \_ Mẹ anh không đứng vững nổi nữa, Lan Anh và Minh chứng kiến cảnh tượng này không khỏi đau lòng.
Nó chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Vì vội vàng đến đây mà tóc nó chưa kịp chải, giày cũng không đeo, thay vào đó là đôi dép ở nhà cùng bộ quần áo xộc xệch. Nó ngồi xụp xuống, cứ thế khóc nức nở. Bố anh là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện mà, anh sẽ không sao đâu đúng không?
Ánh đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt, bố anh lặng lẽ bước ra ngoài. Mẹ anh và nó ngay lập tức đứng dậy, chạy ra chỗ bố anh mà hỏi:
\- Con mình sao rồi hả ông?
\- Chú ơi, anh Khiêm sao rồi?
\- Khiêm không cứu được nữa rồi, nó mất máu quá nhiều… Là tôi đáng chết, đến con mình cũng không cứu được, tôi thật đáng chết mà… \_ Bố anh vừa nói, vừa đấm vào người mình thật mạnh.
Ai đó bảo nó rằng nó vừa nghe nhầm đi… Nó không tin, ngàn vạn lần không tin.
\- Không thể như vậy được, các người nói dối… không thể như vậy được… \_ Nó hét lên, tất cả chỉ là mơ thôi phải không? Anh vẫn khoẻ mạnh mà, anh chắc chắn vẫn khoẻ mạnh mà…
Mẹ anh vì quá sốc mà ngất đi, nó cũng không đứng vững nổi nữa rồi. Bố anh cùng mọi người nhanh chóng đưa mẹ anh vào cấp cứu. Lan Anh thấy nó đang quỵ xuống và khóc nức nở thì bèn đến bên cạnh an ủi nó.
\- Lan Anh, cậu nói tớ biết đi, người trong phòng cấp cứu không phải anh Khiêm đúng không? \_ Nó khóc rất to, thật đau xót, thật bi thương. Lan Anh thấy nó như vậy thì không biết nói gì mà chỉ ôm nó thật chặt,