Tôi là một đứa trẻ mồ côi, không hơn không kém. Bị cha mẹ vứt bỏ, phải ăn xin ngoài đường, trộm cướp, đánh nhau,… không có gì là tôi chưa trải qua. Cuộc sống của tôi tưởng chừng như chỉ là một khoảng không đen tối, tôi từng nghĩ mình có thể bỏ mạng ngoài xã hội kia bất cứ lúc nào… cho đến khi tôi gặp được em.
Vì ăn trộm một chiếc bánh mì mà tôi bị đánh cho thừa sống thiếu chết, khắp người toàn là những vết thương đang rỉ máu. Bụng đói cồn cào, suốt mấy ngày chưa được ăn, tôi cố lết ra đường lớn với mục đích xin được chút thương cảm của ai đó qua đường. Nhưng hiện thực phũ phàng, từng người, từng người cứ thế bước qua tôi, cười nhạo, phỉ báng,… thậm chí là xua đuổi, tôi nghĩ rằng trên cõi đời này không còn ai đối xử tốt với mình nữa rồi. Tôi ngã quỵ dần vì đói, vì rét, có khi nào tôi sẽ chết ở đây không…
\- Anh ơi, anh đói không? Em cho anh chiếc bánh bao này nhé!
Dùng chút sức lực cuối cùng, tôi nhìn rõ khuôn mặt em. Em xinh lắm, nụ cười của em tựa như ánh sáng mặt trời chiếu xuống, sưởi ấm trái tim tưởng chừng đã nguội lạnh của tôi. Em cho tôi chiếc bánh bao mà em mới mua được, em ngồi nói chuyện với tôi, em tiếp thêm cho tôi hi vọng sống, em… đã cứu tôi một mạng.
Em rời đi, tôi không cam tâm. Nhưng… tôi biết làm gì đây, tôi không xứng với em, hoàn toàn không xứng. Em thuần khiết lắm, nếu cứ tiếp xúc với tôi, tôi sợ mình sẽ vấy bẩn em mất. Tôi để em đi, để em trở lại với cuộc sống tươi đẹp, tràn ngập sắc màu của mình và đặc biệt, cuộc sống ấy không có tôi.
Sau ngày hôm đó, tôi may mắn được một đại ca xã hội đen nhìn trúng. Người đó huấn luyện tôi trở thành một sát thủ chuyên nghiệp. Bắn súng, giết người, cướp của,… tôi phải học, phải làm mọi thứ mà lão đại yêu cầu. Có những lúc đau đớn tột cùng, tôi lại nghĩ đến em, nghĩ đến hình ảnh của người con gái đã cho tôi được sống một lần nữa. Cứ thế, tôi tiếp tục rèn luyện, trở thành một con người máu lạnh vô tình, không coi trọng mạng sống của bất kì mục tiêu nào. Tôi… thật là độc ác, phải không?
Hôm ấy tôi được tổ chức giao cho nhiệm vụ ám sát một người ở bệnh viện. Tôi vẫn vậy, chỉ cần là người tổ chức sai bảo, tôi sẽ giết không tha. Tôi nào ngờ được… người đó là em. Sau bao năm, được nhìn thấy khuôn mặt em, trái tim tôi rung lên từng hồi. Em vẫn vậy, vẫn xinh đẹp, vẫn tươi tắn,… và vẫn là người tôi thương.
Tôi cứ chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, không màng đến mọi thứ xung quanh mà ngắm nhìn em. Bảo tôi giết em ư, có cho tôi chết đi sống lại trăm nghìn lần tôi cũng không làm. Người con gái tôi trân trọng, sao tôi có thể nỡ xuống tay. Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, tôi đành tạm biệt bóng hình ấy, nhanh chóng rời đi.
Lần đầu tiên không hoàn thành nhiệm vụ, tôi bị tổ chức trừng phạt, tra tấn dã man. Nhưng nỗi đau này có là gì, để đổi lại sự an toàn cho em, tôi chấp nhận. Suốt một tháng sau, tôi không thể rời khỏi giường, không thể làm nhiệm vụ. Tôi như một người tàn phế thực sự…
Cái ngày tôi được gặp lại em không xa, tôi giúp em lấy lại chiếc máy ảnh nhưng có vẻ… em không nhận ra tôi. Tôi mơ mộng gì chứ, em vốn dĩ không nên nhớ đến tôi, cuộc sống của em không nên xuất hiện một kẻ như tôi. Tạm biệt em, tôi rời đi nhưng trong lòng đau đớn đến rỉ máu. Tôi thừa nhận… tôi yêu em.
Tôi đã từng không tin vào định mệnh, suy nghĩ ấy vẫn sẽ tồn tại mãi nếu lần ấy tôi không gặp được em. Nhờ thú cưng của mình, tôi lại được nhìn thấy em một lần nữa. Cảm xúc mỗi khi gặp em của tôi chưa từng thay đổi, vẫn là bất ngờ, vẫn là xao xuyến, vẫn là đau đớn đến cháy lòng. Đau vì lúc nào cũng nhớ đến