Edit: Vũ Quân
Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân các nơi khác đều là ăn cắp.
Giữa trưa tại nhà ăn của Đại học A.
Đại sảnh ồn ào, tràn đầy âm thanh tiếng chén đĩa va chạm vào nhau.
Lệch khỏi quỹ đạo của đám đông có hai nữ sinh ngồi trong một góc. Một người tóc rối tung, mặc chiếc váy dài liền thân, trước mặt cô trống trơn, lúc này cô đang chán đến chết mà nghiêng đầu chống cằm, ánh mắt lưu luyến trong đám người tới lui tấp nập.
Ngồi ở đối diện cô là một nữ sinh khác buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, trên trán là mái bằng dày nặng, trên mũi là một chiếc kính đen. Thời tiết đã trở nên ấm áp hơn nhưng cô lại mặc chiếc quần jean dài che kín chân và áo khoác dày rộng thùng thình, cả người nhìn qua vừa bảo thủ lại không thú vị.
"Kiều Kiều, cậu có nghe tớ nói gì không?" Trương Nhược Chanh thu hồi ánh mắt từ trên người soái ca bàn bên cạnh, nhìn về phía người đối diện đang cúi đầu hết sức chuyên chú ăn cơm là Kiều Tê, hạ giọng nói.
Động tác của Kiều Tê không thay đổi, thong thả ung dung nhai nuốt, cho đến khi nuốt hết đồ ăn trong miệng mới ngẩng đầu hỏi: "Cái gì?"
"Khúc Ức Hành và Tô Văn chia tay." Ánh mắt Trương Nhược Chanh sáng quắc nhìn cô.
"......"
Đôi mắt giấu ở đằng sau thấu kính dày nặng chậm chạp chớp lại chớp, Kiều Tê máy móc định cúi đầu một lần nữa, lại xúc một muỗng cơm, đưa đến bên miệng, lúc này mới nhớ tới dường như phải trả lời Trương Nhược Chanh: "A"
Thấy Kiều Tê phản ứng bình đạm như thế, Trương Nhược Chanh có chút hậm hực, vì nói chưa đã thèm mà lại bổ sung: "Lúc trước hai người bọn họ yêu đương công khai một vòng, khiến cho mọi người ai ai cũng biết, hiện tại chia tay lại làm cho dư luận xôn xao."
Trương Nhược Chanh như ông cụ non lắc đầu cảm thán: "Haizz, không hổ danh là Khúc Ức Hành."
Kiều Tê không nói tiếp.
"Sao cậu không nói gì?" Trương Nhược Chanh không chịu cô đơn vừa cọ cọ cánh tay Kiều Tê, vừa nắm chặt cái muỗng: "Hai người bọn họ thật sự nhanh như vậy đã lên giường à?"
"...... Làm sao tớ biết được."
Nơi da thịt chạm vào nhau không ngừng cuồn cuộn truyền đến cảm giác tê dại, Kiều Tê không dấu vết nắm tay thu lại dưới bàn, đôi chân dùng sức cọ cọ, lúc này mới giảm bớt cảm giác ngứa ngáy ở chỗ mu bàn tay.
Lúc này đã là tuần thứ 2, học kì II của năm nhất.
Giữa tháng ba, đầu mùa xuân.
Một cơn gió xẹt qua cửa sổ