Dưới tình huống này, sao còn có thể cười được, Tần Ngọc nhếch môi, nước mắt lại bắt đầu buồn bã rơi xuống đất, vành mắt bị cậu dùng tay áo lau đến đỏ hồng, Tần Bồi phong thấy mà đau lòng.
Anh đưa Tần Ngọc về phòng ngủ, mở ngăn dưới cùng của tủ ra, lần trước Tần Ngọc tìm thấy thẻ căn cước chính là ở chỗ này.
Lấy ra một phần văn kiện được viết toàn bộ bằng tiếng Anh, cùng một cái hộp, ở trước mặt Tần Ngọc quỳ một chân, " Cũng muộn rồi, A Ngọc, em nguyện ý kết hôn với anh chứ? ".
Tần Ngọc ngây ngốc sững sờ hít hít mũi, " Anh đây là...Cầu hôn? ".
" Ừ, em nguyện ý không? ".
Trên chiếc nhẫn có khắc tên viết tắt của hai người, Tần Ngọc cắn cắn môi, thần sắc khó hiểu, " Đây chính là bí mật mà anh nói? ".
Nhưng cậu không đợi Bồi Phong trả lời, đưa tay ra, đưa tới trước mặt Tần Bồi Phong.
" Đeo cho em ".
Ngón áp út đeo chiếc nhẫn màu trắng bạc, cảnh tượng này đánh thẳng vào thần kinh của Bồi Phong, nhân cách điên cuồng vẫn luôn một mực kiềm chế vào khoảnh khắc kì tích này bình tĩnh lại, bọn họ dung hợp làm một, khiến cho đầu óc anh trở nên nhẹ nhõm.
" Anh là của em rồi", Tần Bồi Phong hôn mu bàn tay Tần Ngọc, phát ra một tiếng thở than.
" Anh vẫn luôn là của em mà ", Tần Bồi Phong nâng mặt cậu, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tần Ngọc, nghiêm túc dè dặt nói.
Trong lúc nhất thời hai ngươi đều đã bình tĩnh, tay Tần Ngọc buông tay, cậu đang đợi, đợi Bồi Phong nói ra bí mật anh giấu trong lòng.
" Em có nhớ, anh trước đây từng nói với em, trạng thái tinh thần của anh không được tốt lắm ", Tần Bồi Phong trầm mặc rất lâu, tựa hồ đang suy nghĩ nên sắp xếp ngôn ngữ như thế nào, " Chính là nghĩa trên mặt chữ, trạng thái tinh thần...Mẹ anh mắc phải hội chứng cuồng loạn nghiêm trọng, vào lúc anh ở tuổi thiếu niên bởi vì một số chuyện, dẫn đến mắc phải căn bệnh này ", anh nói xong rất nhanh chóng giương mắt nhìn Tần Ngọc, " Bất quá anh vẫn đang hết mực phối hợp chữa trị tâm lý và dùng thuốc ".
" Trạng thái khi phát bệnh sẽ như thế nào? ". Tần Ngọc đột nhiên lên tiếng hỏi, " Là hưng phấn, tình cảm dâng cao, tình dục tăng lên, cáu gắt, dễ nổi giận? ".
Ngón tay bị bóp đến trắng bệch, Tần Bồi Phong mở miệng, "... Ừ ".
" Ai! ".
Than thở một tiếng, khiến cho cả người Bồi Phong run lên, anh cầm tay Tần Ngọc thật chặt, bất kể như thế nào, dù sao đi nữa anh cũng sẽ không buông tay, đã cầm ở trong tay, chính là của anh.
" Anh nói mình phối hợp điều trị, tại sao gần đây lại phát bệnh? "
Tần Bồi Phong cúi đầu, hô hấp gấp gáp, cặp mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, không lên tiếng trả lời, giống như trẻ con phạm sai lầm.
" Là vì em sao? ".
" Không phải ", Tần Bồi Phong chợt ngẩng đầu, anh để tay Tần Ngọc dán lên má mình, " Không phải tại em, sao có thể do em được. Là anh suy nghĩ không thông, đi vào ngõ cụt, không ra được, liền bắt đầu nổi giận, là do anh, do anh ngu xuẩn còn vô dụng ".
Tần Ngọc vuốt ve khóe mắt anh, ngón tay có