Tần tiên sinh là một người vô cùng dễ ở chung, anh đi qua nhiều nơi, biết rất nhiều câu chuyện không tưởng, anh thích chụp ảnh, đặc biệt ở thư phòng có một cái tủ, chứa đầy các bộ sưu tập ảnh, phần lớn đều là hình cảnh vật, Tần Ngọc cảm thấy rất hứng thứ với những thứ này.
" Tại sao không lưu trữ trong máy tính? ", Tần Ngọc không hiểu lắm, hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển, dùng cách thức này để lưu giữ hình ảnh, hẳn rất ít, coi như là giữ được, cũng sẽ vì khí hậu thay đổi mà rút ngắn tuổi thọ của nó.
" Anh thích cảm giác có thể chạm vào được, coi đó như một sở thích nho nhỏ ", âm thanh của Tần Bồi Phong từ phía sau vang lên, hơi thở lướt qua lỗ tai, có chút ngứa ngáy, Tần Ngọc hơi ngẩng đầu, sau gáy liền đụng phải cằm của Bồi Phong.
Tần Bồi Phong cười một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu cậu.
" Cách một màn hình luôn là cảm giác hư ảo, chỉ có cầm ở trong tay mới là thật ", anh rút một tấm hình, đặt vào tay Tần Ngọc, " Em xem, nó có trọng lượng, có góc cạnh, em có thể chạm vào, còn có thể khóa trong tủ, có phải cảm giác có chút bất đồng không? "
Tần Ngọc vuốt ve bức hình, trên mặt còn có mùi thơm thoang thoảng.
So với cảm giác nhìn một chuỗi số liệu trên màn hình không giống nhau.
" Cơm tối đã xong, ăn cơm trước đi "
" Được ", Tần Ngọc ngoan ngoãn trả lại bộ ảnh, thật ra thì mấy ngày ở đầu cậu còn muốn thể hiện tài năng cho Bồi Phong xem, ban đầu cho rằng người này là đại thiếu gia chỉ biết đặt thức ăn trên mạng, sau đó mới phát hiện tay nghề Bồi Phong so với cậu còn tốt hơn.
Việc này thật không hợp lẽ thường
Vậy anh đặt thức ăn ngoài để làm gì?
" Ý nghĩa không giống nhau ", Tần Bồi Phong dùng khăn ăn dịu dàng lau sữa dính trên khóe miệng Tần Ngọc, " Đặt thức ăn ngoài là để sớm gặp được em "
"....Anh lại đang nói chuyện khó hiểu gì vậy. "
Da mặt mỏng lại không tự chủ bắt đầu đỏ lên, Tần tiên sinh rất thích chăm chú nhìn cậu, ánh mắt nhìn thẳng, nói vài lời mập mờ không rõ, khiến cho Tần Ngọc không nhịn được nghĩ, có phải anh thích cậu hay không.
Nhiều lần muốn hỏi, lại không nói ra lời...
Lòng bàn tay nóng, gò má cũng nóng, cậu chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, uống nước lạnh trong ly, Tần Ngọc nghĩ, cứ như vậy cũng rất tốt.
Tần Bồi Phong đặt một trái cà chua nhỏ vào đĩa Tần Ngọc, " Bữa tối hôm nay thế nào? "
" Ưm, ngon vô cùng "
——————————
Căn phòng mờ tối, không giống với thường ngày, biểu tình lạnh nhạt, trên bàn bày các loại dụng cụ tình thú khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, ngón tay thon dài gõ lên bàn, tiếng gõ có quy luật vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Tầm mắt lướt qua từng thứ, roi da, còng tay, anh suy tư năm phút, cuối cùng để lại những thứ này, xoay người lấy ra một bộ bài trong ngăn kéo.
Đúng lúc Tần Ngọc chuẩn bị đi ngủ nhìn Tần Bồi Phong cầm nhang đèn đi vào.
" Có hứng thú nghiên cứu một chút huyền bí học không? "
Tần Bồi Phong quơ quơ bộ bài trong tay, " Hôm nay là một ngày tốt. "