Toàn thân trên dưới đều nóng hầm hập, Tần Bồi Phong khó khăn mở mắt, bên ngoài trời đã sáng chưng, ánh mặt trời rực rỡ, rọi vào cửa sổ, người bên cạnh dùng chăn che nửa gương mặt.
Đầu vẫn còn đau, Tần Bồi Phong lấy tay xoa trán, chỉ là mới thoáng động một cái, Tần Ngọc liền mở mắt.
" Đánh thức em sao? "
" Không, em dậy từ sớm rồi, nhưng muốn ngủ cùng anh một chút, dạ dày đỡ hơn chưa? ", Tần Ngọc bị ánh mắt trời chói đến hoa mắt.
" Đỡ hơn rồi. "
" Vậy thì tốt, sao anh lại đột nhiên bị đau dạ dày vậy? Làm em lo muốn chết. ", Tần Ngọc vén chăn lên, ôm Tần Bồi Phong, hôn cằm anh.
" Anh cũng không biết. "
Tần Bồi Phong cười xoa mặt Tần Ngọc, " Làm khổ tiểu A Ngọc của anh, hôm nay không có tiết sao? "
" Không "
Tần Ngọc vừa nói vừa ngáp một cái, dáng vẻ còn muốn ngủ, Tần Bồi Phong thấy vậy vui vẻ trong lòng, hôn trán cậu.
" Em ngủ một chút nữa đi, anh đi làm bữa sáng cho em, làm xong anh gọi. "
"...Hừ hừ, anh như vậy còn đòi nấu cơm, nằm xuống đi. "
Nói xong mang dép hùng hùng hổ hổ chạy xuống lầu, bưng lên một nồi cháo loãng.
" Nè, đồ xào em không biết làm, nhưng nấu cháo thì có thể, ăn đi. "
Nồi cháo được nhét vào lòng Bồi Phong, Tần Ngọc còn cố ý cầm theo một cái vá, đồng bộ với nồi, trông đặc biệt hợp nhau.
Này...
Tần Bồi Phong lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm mà một bệnh nhân nên có. Đến từ người mình yêu.
Sau đó Tần Bồi Phong thuận lợi ăn thật no, Tần Ngọc một bên nhét thuốc tiêu hóa cho anh, một bên quở trách.
" Anh ngốc sao? Em kêu anh ăn, không kêu anh phải ăn hết "
Tần Bồi Phong xoa xoa dạ dày trướng đau, " Em làm đồ ăn ngon quá, bất tri bất giác anh ăn hết luôn. "
" Thôi đi ", Tần Ngọc chọt chọt cái bụng Bồi Phong, đồ cậu nấu, cậu có nếm qua, chỉ là cháo trắng, không có tí mùi vị gì cả, " Anh là đồ ngốc, đại ngốc ".
Cậu tựa lên tay Bồi Phong, câu được câu không trò chuyện cùng anh, nói được một lát đã buồn ngủ, Tần Bồi Phong nhỏ giọng nói, cúi đầu thấy Tần Ngọc ngủ say, liền không lên tiếng nữa, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Khoảng thời gian này Tần Ngọc bị anh nuôi thành có chút yếu ớt, thức ăn không hợp miệng sẽ không ăn, quần áo không thoải mái sẽ không mặc, ngủ mà không có người dỗ sẽ trở nên bất an.
Đây đều do nuông chìu.
Tần Bồi Phong vui vẻ nhìn Tần Ngọc thay đổi thành như vậy, khắp nơi trong cuộc sống của cậu đều có sự xuất hiện của anh, lệ thuộc vào anh, yêu anh.
Đời này xem như là đáng giá, Tần Bồi Phong nghĩ, đây là A Ngọc của anh, A Ngọc của anh tốt đẹp biết bao.
Anh cực kỳ muốn khoe khoang cho cả thế giới biết, nhưng đồng thời cũng muốn giấu cậu thật sâu vào lòng, thời điểm Tần Ngọc ngủ say, trong đầu Bồi Phong lại bắt đầu nảy sinh tranh cãi, khiến anh tâm phiền ý loạn, tâm tình không thể bình tĩnh, làm anh nóng nảy bất an.
Cánh tay vốn nhẹ nhàng lại không tự chủ được chuyển sang nắm vai Tần Ngọc, dùng lực quá lớn, bóp đến Tần Ngọc " hừ " nhẹ một tiếng.