Để ngăn ông cụ Văn nói tiếp, Lâm Tiếu Nhi lập tức chặn lời: “Đến lúc cắt bánh rồi nhỉ? Tụng Tiên, anh mau mang bánh ra đi.”
Văn Tụng Tiên đi lấy bánh.
Bảo mẫu cũng rất nhanh nhẹn, lập tức chạy ra ngoài cửa gọi ba anh em lại.
Hạ Ngôn đứng dậy giúp Lâm Tiếu Nhi dọn dẹp đồ trên bàn, bà kéo tay cô lại, nhỏ giọng nói: “Trước giờ ông cụ vẫn luôn nói chuyện như vậy, em đừng để ở trong lòng.”
Hạ Ngôn nói: “Em sẽ không đâu.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Tiếu Nhi nhìn qua Văn Liễm theo phản xạ, nói tiếp: “Văn Liễm và ông cụ vẫn luôn không hợp nhau.”
Hạ Ngôn cũng cảm nhận ra được.
Lâm Tiếu Nhi khẽ vỗ lên mu bàn tay cô.
Văn Trạch Lệ và Văn Trạch Tân bế Hạ Tri Kỳ đi vào, cậu nhóc chơi đùa vui vẻ khiến mặt đỏ ửng, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Nhóc đang định gọi mẹ thì nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của ông cụ Văn.
Hai ông cháu nhìn nhau.
Hạ Tri Kỳ chớp chớp mắt.
Từ khi ông cụ Văn biết đến sự tồn tại của Hạ Tri Kỳ, ông vẫn chưa nhìn đứa bé lần nào, mà lúc này trước mắt mình là một cậu bé với gương mặt giống y đúc Văn Liễm.
Lại nghĩ đến việc nhóc con vẫn còn nhỏ như vậy mà Văn Liễm đã đưa cổ phần của Văn Thị cho hai mẹ con họ, điều này khiến ông cụ Văn không cười nổi.
Ông khẽ mở miệng, đang định nói với Văn Trạch Lệ thì Văn Liễm đứng lên nhìn ông cụ, hai bố con nhìn nhau.
Ông cụ Văn nắm chặt lấy tay vịn ghế theo phản xạ.
Văn Liễm thu lại ánh mắt rồi đi lên phía trước, lấy khăn ướt lau trán cho Hạ Tri Kỳ.
“Chơi toát hết cả mồ hôi rồi, vui không?”
Hạ Tri Kỳ cũng không nhìn ông cụ Văn nữa, ngoan ngoãn gật đầu.
Văn Liễm lau trán cho con, ánh mắt vô cùng thâm sâu, nhưng động tác lại thật dịu dàng.
Hạ Tri Kỳ: “Bác trai, con muốn mẹ.”
Xung quanh bỗng lặng thinh.
Văn Liễm: “…”
Ôi trời ơi, trời ơi.
Văn Trạch Tân: “…”
…Chú nhỏ chắc sẽ tức giận nhỉ?
Ngón tay Văn Liễm khựng lại, sau đó hất tóc mái cậu bé lên, để lộ ra vầng trán, anh liếc nhìn con một cái rồi bế lên.
Hạ Tri Kỳ ngoan ngoãn ôm cổ anh.
Văn Trạch Lệ: “…”
Vãi, như vậy mà chú nhỏ cũng nhịn được?”
Văn Trạch Tân: “…Được đấy.”
Văn Trạch Lệ kéo cánh tay Văn Trạch Tân: “Với độ chịu đựng này, sớm muộn cũng thành công thôi.”
Văn Trạch Tân ừm một tiếng.
Cậu hất tay Văn Trạch Lệ ra, cũng đi qua ngồi xuống.
–
Đồ trên bàn đã dọn xong, Hạ Ngôn vừa xoay người đã thấy Văn Liễm bế Hạ Tri Kỳ đi vào, đứa nhỏ lập tức giang tay ra, “Mẹ ơi~”
Hạ Ngôn lau tay, đi qua bế con.
Văn Liễm nói: “Người con toàn là mồ hôi, em có đem theo quần áo không?”
Hạ Ngôn sờ lưng con: “Có, đem theo một bộ để thay.”
“Cắt bánh kem xong thì thay sau.”
Hạ Ngôn: “Ừm.”
Văn Liễm ôm eo cô, quay lại ngồi xuống sô pha.
Lúc này ông cụ Văn cũng yên lặng hơn rất nhiều, tất nhiên cũng đã nhìn thấy bàn tay đặt trên eo Hạ Ngôn của Văn Liễm, đột nhiên gọi vệ sĩ đưa điện thoại qua.
Sau đó ông cụ đeo kính lên, gửi tin nhắn cho vợ chồng Hạ Dụ Côn: [Con gái lớn của hai người ấy à, không được tích sự gì cả!]
Hạ Dụ Côn: [Ông Văn, sao vậy?]
Ông cụ Văn: [Haha.]
Hạ Dụ Côn: [Ông Văn?]
Ông cụ Văn: [Các người tính toán dần đi, mấy năm nay các người đã làm gì với Hạ Ngôn, một khi cô ta muốn báo thù, lại có con trai tôi giúp đỡ, sản nghiệp trăm năm của Hạ gia coi như xong rồi, haha.]
Hạ Dụ Côn: [Ông Văn, ông đừng dọa tôi sợ.]
Hạ Dụ Côn: [Ông Văn, có phải ông biết được tin tức gì rồi hay không? Ông…]
Ông cụ Văn gửi tin nhắn xong, cảm thấy Hạ Dụ Côn không còn bất kì giá trị lợi dụng nào nữa, lập tức xoá Hạ Dụ Côn khỏi điện thoại.
Sau khi hộp bánh kem được mở ra, Hạ Ngôn liền ngây người, không ngờ lại là chiếc bánh hình gấu trúc.
Đôi mắt Hạ Tri Kỳ lập tức sáng lên, bàn tay nhỏ chống lên bàn: “Gấu trúc!”
Lâm Tiếu Nhi cười ghé qua, khẽ chọc lên má nhỏ của cậu bé, “Đặc biệt làm cho con xem đấy, con có thích không?”
Hạ Tri Kỳ liên tục gật đầu.
Tâm trạng của Hạ Ngôn vô cùng phức tạp, có chút cảm động, lại cảm thấy phần tình cảm này quá nặng, cô không dám nhận.
Lâm Tiếu Nhi nhìn Hạ Ngôn nói: “Chị đến tuổi này rồi, có loại bánh kem nào chưa nhìn qua chứ, nhưng đứa bé lại khác, bọn nhỏ vô cùng tò mò về thế giới, chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng đủ làm vui thật lâu, có thể khiến đứa bé cảm thấy vui vẻ thì làm gì cũng đáng, đúng không.”
Hạ Ngôn nhìn đôi mắt mang ý cười của Lâm Tiếu Nhi.
Lòng cảm thấy ấm áp.
Cô rất thích tính cách của bà.
Cô cười nói: “Cảm ơn chị Tiếu Nhi.”
“Khách sáo rồi.”
Lâm Tiếu Nhi đưa tay qua, nói: “Thất Thất, qua đây, cùng dì ước rồi thổi nến nào.”
Hạ Tri Kỳ bị gấu trúc thu hút, không cần nói gì đã bị bế qua, đôi mắt to tròn của bé nhìn qua, nhìn lên ngọn nến, Lâm Tiếu Nhi chắp hai tay lại bắt đầu ước.
Hạ Ngôn cũng nghiêm túc nhìn bà ước nguyện.
Văn Liễm dựa lưng lên ghế, ngồi vắt chéo chân, cầm tay cô lên nghịch.
Lâm Tiếu Nhi ước thật lâu, cuối cùng khi thổi nến xong, Văn Trạch Lệ chấm ngón tay lên kem rồi bôi lên đầu mũi Hạ Tri Kỳ, Hạ Tri Kỳ giật mình, mắt tròn xoe.
Vô cùng đáng yêu.
Văn Trạch Lệ bèn bật cười.
Hạ Tri Kỳ lập tức mếu máo, chuẩn bị khóc.
Văn Trạch Tân lập tức nói: “Đừng khóc, anh giúp nhóc báo thù.”
Nói rồi cậu nắm một nắm kem, trực tiếp ném thẳng lên mặt Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ ôi một tiếng, lập tức tránh đi.
Hai anh em đấu tới đá tới lui, Hạ Tri Kỳ thấy vậy vô cùng thích thú, vỗ tay thật mạnh. Tiếng vỗ tay giòn vang khắp phòng.
Bầu không khí ấm áp vô cùng.
Ông cụ Văn thấy hai đứa cháu trai vì dỗ cho Hạ Tri Kỳ vui mà trêu nhau như vậy, sắc mặt vô cùng khó coi, ông nói với vệ sĩ: “Đi, về nhà.”
Văn Tụng Tiên thấy vậy, lập tức lên tiếng: “Bố, để con đưa bố về.”
Ông đứng dậy đi qua đỡ ông cụ, sắc mặt ông cụ vô cùng khó coi, lập tức hất tay ông ra rồi đi ra ngoài.
Lâm Tiếu Nhi nghiêng đầu nhìn ông cụ Văn lên xe, thở phào một tiếng.
Cuối cùng cũng đi rồi.
Văn Trạch Tân và Văn Trạch Lệ đấu đá nhau, không ai thắng cả, Văn Trạch Lệ bèn bế Hạ Tri Kỳ qua chặn ở phía trước.
Hạ Tri Kỳ cũng muốn chơi rồi, bàn tay nhỏ cùng Văn Trạch Lệ cùng xử lý anh hai, Văn Trạch Tân ném kem xuống, nhéo má nhóc: “Nhóc còn dám đấu với anh.”
Hạ Tri Kỳ xua xua tay.
Văn Trạch Lệ cười haha, nhét kem vào tay Hạ Tri Kỳ, “Tấn công.”
Hạ Tri Kỳ cũng không sợ kem nữa rồi, dùng sức tấn công Văn Trạch Tân, Văn Trạch Tân lập tức tránh đi.
Lâm Tiếu Nhi cười: “Lâu lắm rồi hai đứa chưa cười vui như vậy.”
Đúng hơn thì đã lâu rồi Văn Trạch Tân chưa cười vui như vậy.
Hạ Ngôn nhìn bàn tay, gương mặt của Hạ Tri Kỳ đều dính đầy bánh kem, cô vốn muốn qua ngăn lại, nhưng thấy nhóc cười vui như vậy lại thôi.
Văn Liễm ghé vào tai cô, nói: “Lát nữa lên lầu tắm cho Thất Thất, thay bộ quần áo khác rồi đi.”
Hạ Ngôn ừm một tiếng.
Tối nay Hạ Tri Kỳ chơi vui, chơi đến mệt rồi, mặt đỏ ửng.
Sau khi Hạ Ngôn đón lấy bé, Văn Liễm nhận lấy khăn tắm bảo mẫu đưa qua, quấn quanh người con.
Hạ Ngôn bế Hạ Tri Kỳ lên, Văn Liễm nhấn thang máy, dẫn hai mẹ con lên lầu, Lâm Tiếu Nhi vừa thu dọn vừa nói: “Ngôn Ngôn, sữa tắm dầu gội đầu, trên lầu đều có cả.”
Hạ Ngôn cười: “Cảm ơn chị Tiếu Nhi.”
—
Tầng hai, tầng ba của sơn trang đều có phòng, Văn Liễm đẩy mở cửa phòng ngủ chính ra, bật đèn lên.
Hạ Ngôn đặt Hạ Tri Kỳ xuống, cậu bé buồn ngủ nên ôm chặt lấy mẹ, kem trắng cũng dính lên cổ áo cô.
Hạ Ngôn xoa đầu con: “Thất Thất, đừng ngủ vội, đi tắm đã.”
“Mẹ ơi~~pháo hoa.” Nhóc lẩm bẩm.
Hạ Ngôn chỉ đành kéo con ra, Văn Liễm mở vòi hoa sen lên, cầm sữa tắm dầu gội đầu qua, “Anh đỡ, em cởi đồ cho con đi.”
Nói rồi anh xắn ống tay áo lên, cởi cúc áo trên cùng ra, đỡ lấy Hạ Tri Kỳ.
Cô ngồi xuống cởi quần áo cho con. Đứa bé buồn ngủ đến mức đầu gật gà gật gù, nếu không nhờ có Văn Liễm đỡ đã ngã xuống sàn nhà tắm rồi.
Nhưng với trạng thái lúc này của cậu bé, không dễ để tắm.
Hạ Ngôn tắm xong cho con trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Mười phút sau, Hạ Tri Kỳ được thay bộ đồ khác, gần như đã say giấc nồng.
Văn Liễm bế con đi ra, đặt con lên giường trong phòng ngủ.
Bảo mẫu cầm một bộ đồ ngủ dành cho nữ lên, đặt ở đuôi giường.
Văn Liễm nhìn qua rồi cầm lên, đi vào phòng tắm.
Bận rộn một hồi, Hạ Ngôn không chỉ toát mồ hôi, mà người còn dính kem trắng. Cô thu dọn xong mới đứng dậy lấy khăn lau đi.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Văn Liễm đang dựa người ở cửa nhìn cô.
Hạ Ngôn khựng lại.
Văn Liễm: “Em cũng tắm đi.”
Anh đưa tay ra.
Hạ Ngôn nhìn thấy quần áo trên tay anh, là đồ mới.
Lúc này người
cô rất dính, mùi bánh kem cũng rất nồng, quả thật khó chịu.
Cô nói: “Được.” Rồi đưa tay ra nhận lấy.
Nhưng anh lại thu tay lại.
Hạ Ngôn ngẩng đầu lên.
Văn Liễm đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại, anh đặt bộ đồ lên kệ, sau đó bắt đầu cởi áo, vừa cởi vừa đi về phía trước, chặn Hạ Ngôn lại trước bồn rửa mặt.
Cô dựa lên bồn rửa mặt, nhìn vào đôi mắt hẹp và dài của anh.
Cô toát mồ hôi cũng rất đẹp, có giọt nước đọng lại trên bờ mi, sau đó rơi xuống cổ, lăn vào trong áo.
Văn Liễm đưa tay vuốt ve mặt cô, sau đó men xuống dưới, rồi cúi đầu chặn lên đôi môi đỏ, khàn khàn nói: “Cùng tắm.”
Hạ Ngôn dựa vào phía sau theo phản xạ.
Văn Liễm nhướn về phía trước, cơ thể hai người dán sát nhau.
Hạ Ngôn bị anh hôn phải ngẩng đầu lên, cô thấp giọng, “Thất Thất…”
“Có bảo mẫu trông rồi.” Anh ôm cô đặt lên bồn rửa mặt, sau đó ôm lấy eo, rất nhanh mấy lời cô nói đã bị anh chặn lại.
Màu của bồn rửa mặt là tông trầm, mà da của Hạ Ngôn lại rất trắng, cô ôm lấy cổ anh, nhìn vào mắt anh, trong mắt hai người có nhau.
Tiếng nước vang lên.
Nhưng ngoài tiếng nước ra, còn có cả âm thanh khác nữa.
Đôi chân trắng dài.
Giọt nước lướt qua.
—
Thật lâu.
Khoảng hai tiếng sau.
Hạ Ngôn cài cúc áo lên, xõa tóc xuống đi ra.
Bảo mẫu thấy cô đi ra lập tức cung kính cúi đầu: “Bé ngủ rất say ạ.”
Vành tai cô ửng đỏ: “Vất vả cho chị rồi.”
Bảo mẫu: “Không đâu ạ.”
Sau đó cô xoay người đi ra, tiện thể đóng cửa lại.
Hạ Ngôn ngồi xuống bên giường, khẽ xoa tóc con.
Cửa phòng tắm lại mở ra một lần nữa, Văn Liễm cài cúc áo đi ra, anh nhìn đồng hồ: “Hay là tối nay ngủ lại đây?”
Hạ Ngôn muốn từ chối, nhưng thấy Hạ Tri Kỳ đang ngủ say, cô sợ sẽ làm con tỉnh giấc nên do dự.
Văn Liễm cầm khăn đi qua, quỳ một chân trước mặt cô, sau đó cầm chân cô lên, chậm rãi lau, “Em ngủ ở đây với Thất Thất, anh qua phòng bên cạnh.”
Hạ Ngôn để chân lên đầu gối Văn Liễm, rũ mi nhìn anh.
Văn Liễm nhướng mày, “Thế nào?”
Hạ Ngôn trầm mặc vài giây, gật đầu.
Văn Liễm cong môi, sau đó đứng lên đặt lên môi cô một nụ hôn.
Thật lâu sau.
Hạ Ngôn đẩy vai anh ra, “Anh đi đi, tôi phải ngủ rồi.”
Văn Liễm nhìn Hạ Tri Kỳ lăn từ bên kia qua bên này, Hạ Tri Kỳ nằm mơ đang tìm mẹ.
Anh khẽ rời khỏi môi cô, rồi lại hôn lên khóe môi cô, “Được.”
Anh đứng dậy đi ra, tiện tay giúp cô đóng cửa lại.
Hạ Ngôn ngáp một cái, xoay người ôm con vào lòng, rất nhanh sau đó đã ngủ thiếp đi.
Mà ở dưới lầu, mấy người bảo mẫu đang tụ tập quanh chiếc bàn tròn nói chuyện.
“Người lạnh lùng như cậu Văn lại có lúc dịu dàng như vậy đấy.”
“Đúng vậy, tối nay ấy à, tôi còn thấy cậu ấy lau tay rồi lấy nước ép cho cô Hạ Ngôn nữa.”
“Cũng rất dịu dàng với con trai.”
“Ôi chao, mấy người chưa được thấy bộ dáng hung dữ của cậu ấy ở nhà đấy thôi, chiếc dao quân đội của cậu ấy, kề sát cổ ông cụ Văn, đáng sợ lắm.”
“Còn có lần trước cậu Văn giữ hộp thuốc của ông cụ Văn nữa, ông cụ sợ ra mặt luôn, mà ông ấy cũng thật là, cũng không bớt bớt lại, khiến chúng tôi ở nhà mà không khỏi lo sợ.”
“Ông cụ nhiều chiêu trò thật đấy.”
“Đúng vậy, không chịu nổi, cứ dở dở ương ương.”
“Tôi thấy ông cụ phải có người trị như vậy, đáng đời.”
“Nhưng cô Hạ Ngôn mà cậu Văn thích ấy, đẹp thật, tôi vừa giúp họ trông cậu chủ nhỏ, cô ấy vừa tắm xong đi ra, dàn da trắng hồng mọng nước luôn.”
“Đẹp vậy sao? Tối nay cậu Văn đưa cô ấy lên lầu, tôi không cả dám nhìn qua.”
“Đẹp lắm, tôi là phụ nữ còn rung động nữa là.”
“Nhưng có phải lúc ấy cậu Văn cũng vào phòng tắm hay không?”
Có một người lên tiếng hỏi.
Vị bảo mẫu kia lập tức đỏ mặt, mấy người họ đều khá trẻ tuổi, mặt cô vừa ửng lên, những người khác lập tức hiểu ra, “Vào thật à? Ôi chao.”
Gương mặt của vị bảo mẫu kia càng đỏ hơn, mặc dù cô không nghe được gì vì cách âm ở đây rất tốt, nhưng sau đó khi cô bưng nước qua cho cậu Văn ở phòng khách, thấy trên cổ anh có vài vết cào, vậy nên mặt cô càng đỏ hơn.
“Cậu Văn đẹp trai như vậy, thân hình lại hoàn hảo, không biết…phương diện kia thế nào nhỉ?
Câu hỏi vừa vang lên, xung quanh đều yên lặng.
Không dám đoán tiếp, cũng không dám nghĩ.
Chỉ đỏ mặt.
–
Tối nay Hạ Ngôn ngủ không ngon lắm, cô đột nhiên bừng tỉnh, tại một nơi xa lại, cô ngồi dậy theo phản xạ, bật đèn đầu giường lên rồi nhìn đồng hồ.
Hơn ba giờ sáng.
Hạ Ngôn quay sang đắp chăn cho con, cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ của bé.
Gần đây cô ngủ không ngon, không biết có phải là do hay căng thẳng, thường xuyên đến bệnh viện hay không.
Cô xoa cổ đi xuống giường, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Văn Liễm ngồi trên sô pha, phía trước có để chiếc máy tính.
Anh ngẩng lên, giật mình, “Vẫn chưa ngủ sao?”
Lúc này sơn trang vô cùng yên lặng.
Cô dựa vào cửa: “Còn anh? Đang bận à?”
Văn Liễm liếc nhìn Lý Tòng trên màn hình máy tính.
Lý Tòng nghe thấy giọng Hạ Ngôn, bèn nói: “Sếp, hay là ngày mai lại bàn tiếp.”
Cậu rất thức thời.
Văn Liễm ừm một tiếp, gập máy tính lại.
Hạ Ngôn cũng nghe thấy giọng của Lý Tòng, cô có chút nghi hoặc, “Muộn vậy rồi mà hai người vẫn làm việc sao?”
Văn Liễm xoa mi tâm, “Cậu ấy đang ở Mỹ, qua đó công tác.”
Ồ, hẳn nào.
Lệch múi giờ.
Văn Liễm đứng dậy, ôm lấy eo cô, “Có phải lại gặp ác mộng hay không?”
Hạ Ngôn nhìn anh.
Ừm một tiếng.
Văn Liễm: “Anh ngủ cùng em.”
Nói xong anh đóng cửa lại, bế cô lên đi đến bên giường rồi đặt xuống. Sau đó anh ôm cô, hôn lên bờ mi: “Ngủ đi.”
Hạ Ngôn dựa vào lòng anh, nhìn anh vài giây.
Dần dần cô cũng vào cơn buồn ngủ rồi thiếp đi.
Văn Liễm điều chỉnh cho đèn đầu giường tối xuống, hơi thở cô rất nông, vào lúc Văn Liễm chuẩn bị ngủ, Hạ Ngôn đột nhiên nắm lấy cổ áo anh.
Trái tim anh căng lên.
Cô nhỏ giọng gọi: “Vũ Phàm…Thất Thất…”
Văn Liễm nắm chặt lấy tay cô một hồi, sau đó lại buông lỏng ra, anh đáp lại, “Thất Thất đang ngủ, con ở ngay bên cạnh thôi.”
Lúc này Hạ Ngôn mới thả lỏng.
Trong bóng tối, Văn Liễm nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lòng mình.