Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe cả tiếng kim rơi.
Văn Liễm không đợi cô gật đầu, anh đã lùi lại một chút, châm một điếu thuốc, duỗi thẳng đôi chân dài của mình ra, trực tiếp chạm vào chân Hạ Ngôn, miệng ngậm điếu thuốc.
Chỉ ngồi nhìn cô như vậy.
Hạ Ngôn xoay cổ tay, phát hiện tay mình bị trói quá chặt. Cô nheo mắt hồi lâu rồi hỏi: “Anh hoảng cái gì?”
Bàn tay kẹp điếu thuốc của Văn Liễm siết chặt lại.
Cảm xúc trong mắt anh cũng thay đổi.
Hạ Ngôn lại lên tiếng: “Ở Trung Quốc này có nơi nào tôi có thể trốn mà anh không tìm thấy được sao?”
Khói tràn ngập trong không khí, che mờ khuôn mặt Văn Liễm, anh tắt điếu thuốc, giọng nói khàn khàn: “Sao không có? Có rất nhiều.”
Chính vì biết trái tim cô không còn ở bên mình nên anh mới hoảng sợ.
Không phải là vấn đề trốn hay không.
Vấn đề là trái tim cô đang ở đâu.
Có lẽ cô đã tha thứ cho anh.
Nhưng anh đối với cô mà nói, có lẽ bất quá chỉ là một trò tiêu khiển.
Đây cũng chính điều mà Văn Liễm cảm thấy đau đớn, trước đây trong mắt Hạ Ngôn đều là anh, cô sẽ yêu, sẽ khóc, sẽ gây rối, nhưng hiện giờ, cho dù cảm xúc của cô có thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bao giờ dựa vào anh.
Trong lần phẫu thuật đó, Văn Vũ Phàm đang trong tình trạng nguy kịch, dù cho có khóc một mình, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tìm anh.
Nếu không phải anh vội chạy tới.
Phỏng chừng khi mọi chuyện kết thúc, cô đều sẽ không nghĩ đến anh.
Cô như vậy.
Muốn thay lòng đổi dạ dễ dàng đến thế nào.
Mà Văn Vũ Phàm lại quan trọng với cô như thế nào.
Anh nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt cô, nói: “Việc Văn Vũ Phàm trở về Giang trấn là chuyện rất đơn giản, anh có thể sắp xếp máy bay riêng đưa cậu ta về, sắp xếp tất cả mọi chuyện ổn thỏa cho cậu ta.”
Hạ Ngôn nhíu mày nói: “Nếu anh biết nó đơn giản, vậy thì sao phải làm phức tạp nó lên?”
Văn Liễm nhìn cô vài giây, sau đó đứng dậy đi về phía phòng ngủ, một lúc sau, trong tay anh cầm một bàn phím màu đen ném sang một bên.
Anh kéo quần lên, sau đó trực tiếp quỳ xuống, trong miệng ngậm điếu thuốc nói: “Tóm lại, anh sẽ không để em bước vào Giang Trấn nửa bước.”
“Sau này nếu em muốn quay về, anh sẽ đi cùng em, nhưng lần này chỉ có thể để Văn Vũ Phàm tự mình trở về.”
Hạ Ngôn sửng sốt.
Quả thực không thể tin được anh còn làm đến như vậy.
“Anh điên rồi!”
Văn Liễm hơi nhướng mày, đặt điếu thuốc lên bàn, thong thả ung dung, vẻ mặt nghiêm nghị. Người đàn ông này mặc dù đã quỳ xuống, nhưng khí thế vẫn mạnh như cũ, Hạ Ngôn lại lần nữa xoay cổ tay, giãy giụa mấy lần. Vài giây sau, cô ngả người ra sau, bắt chéo chân, nói: “Tôi khát.”
Văn Liễm liếc nhìn cô.
Sau đó anh cầm lấy nước trái cây, ngẩng đầu nhấp một ngụm rồi đứng dậy, ấn vào lưng ghế sofa của cô, cúi đầu lấp kín môi cô.
Hạ Ngôn nâng cằm lên.
Uống nước trái cây.
Nhưng cô cau mày nói: “Không đủ.”
Văn Liễm nghe vậy, mỉm cười, cầm lấy nước trái cây đưa lên môi cô. Hạ Ngôn một hơi uống hết nước trái cây, Văn Liễm chỉ nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ si mê.
Sau khi uống xong.
Văn Liễm đặt chiếc ly về lại chỗ cũ, đang định quay người quỳ xuống thì Hạ Ngôn đã đá văng bàn phím ra. Dừng một chút, anh quay đầu nhìn bàn phím kia, sau đó quỳ xuống dưới chân cô, nhướng mày nhìn cô: “Như vậy được không?”
Hạ Ngôn: “Có bản lĩnh thì quỳ ở bên ngoài đi.”
Văn Liễm xoa xoa khóe môi nói: “Quỳ trong nhà vì em là thú vui khuê phòng, quỳ ở bên ngoài là dấu hiệu của sự hoảng sợ.”
Vậy ra đây là lý do lần trước anh quỳ xuống?
Hạ Ngôn nheo mắt lại.
Cô không ngờ miệng Văn Liễm lại có tài hùng biện như vậy.
Cứ như vậy, hai bên giằng co, Hạ Ngôn cũng lười tìm cách tháo cái cà vạt kia ra. Văn Liễm chờ cô gật đầu, nhưng Hạ Ngôn lại chậm chạp không làm, sắc mặt anh tối sầm.
Hồi lâu.
Anh hỏi: “Dù thế nào cũng phải đi sao?”
Hạ Ngôn dời tầm mắt về phía này, gật đầu.
Quai hàm Văn Liễm căng chặt.
Hạ Ngôn ngay sau đó nói: “Anh cũng đừng đi theo, Thất Thất còn ở đây.”
Ánh mắt Văn Liễm trở nên lạnh lùng.
Hạ Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra thân phận chúng ta còn là tình nhân…”
“Câm miệng.”
Anh ngắt lời cô.
Hạ Ngôn quay đầu nhìn anh.
Văn Liễm kéo cổ áo, nói: “Đừng nói nữa.”
Anh không muốn phá vỡ mối quan hệ này.
Hạ Ngôn im lặng.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng chuông vang lên, Văn Liễm đứng dậy đi mở cửa. A Thanh che mắt lại, đưa đồ ăn vào, Văn Liễm không nói một lời nhận lấy rồi đóng cửa lại.
Rầm một tiếng.
Sau đó A Thanh mới dám bỏ tay xuống.
Cổ áo Văn Liễm hơi hé mở, quay lại đặt cháo A Thanh đem tới để lên bàn, đi vào bếp lấy bát và muỗng múc cháo ra, sau đó anh tựa người vào bàn, múc cháo, đợi nguội rồi đút cho Hạ Ngôn. Hạ Ngôn kỳ thực cũng có chút đói bụng, cô nhìn anh mấy giây rồi nói: “Cởi trói cho tôi, tôi tự ăn.”
Văn Liễm: “Anh đút em ăn không phải sẽ tốt hơn sao?”
Hạ Ngôn không khỏi trừng mắt nhìn anh.
“Ăn nào, nhé?”
Anh lại đưa chiếc thìa về phía trước, cô đành phải mở miệng.
Văn Liễm rất cẩn thận.
Thỉnh thoảng, anh dùng đầu ngón tay lau khóe môi cô.
Khoảng cách hai người rất gần nhau, đôi khi ánh mắt đối phương chạm nhau. Điều này cũng khiến hai người nhớ đến lần Hạ Ngôn bị cảm, đầu óc choáng váng, cô nằm trong ký túc xá không dậy nổi.
Cô kéo chăn đắp lên đầu, cho rằng mình bệnh đến sắp chết.
Kết quả có một bàn tay kéo chăn bông của cô ra, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Văn Liễm còn tưởng là mơ. Sau đó cô đột nhiên đứng dậy ôm lấy eo anh.
Hỏi anh tại sao lại tới đây.
Văn Liễm vuốt tóc cô, nói: “Nghỉ phép.”
Sau đó, anh lấy một gói thuốc giải cảm pha cho cô uống, lúc đó trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Hạ Ngôn ăn xong cháo.
Văn Liễm lau khóe môi cô, sau đó nhéo cằm cô, cuối cùng anh thỏa hiệp nói: “Em đi đi, hai ngày, anh chỉ cho em hai ngày thôi.”
“Nếu em không quay lại, anh thực sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Hạ Ngôn nhìn anh: “Cám ơn.”
Văn Liễm cúi người, lần nữa chặn đôi môi đỏ mọng của cô lại.
Anh thầm nghĩ, dù có chuyện gì xảy ra, Hạ Tri Kỳ cũng là con tin, anh không sợ cô sẽ không quay lại.
*
Hai người cũng không thể ở trong biệt thự Văn gia quá lâu, do ông cụ Văn tức giận đổ bệnh, Văn Tụng Tiên gọi cho anh, Văn Liễm đành phải đưa Hạ Ngôn đi tắm, sau đó mới khom lưng cởi trói cho cô, Hạ Ngôn lau tóc, vuốt lại váy, nói: “Anh đi trước đi.”
Điện thoại không ngừng đổ chuông.
Văn Liễm ôm eo cô đứng dậy đi xuống lầu, hai người lên xe. Sau khi A Thanh đóng cửa xe, anh ta vào nhà lấy một phần tài liệu, kết quả liếc mắt một cái thì thấy một bàn phím màu đen nằm trên sàn.
A Thanh mở to mắt.
Anh ta không thể tin được liếc nhìn bàn phím kia, sau đó nhìn thấy chiếc cà vạt buông thõng trên ghế sofa đơn, tai anh ta đỏ bừng, cầm tập tài liệu rồi vội vàng rời đi.
Anh ta đưa tài liệu cho Văn Liễm.
Văn Liễm nhận lấy.
Anh nhẹ nhàng xoa tóc Hạ Ngôn, tóc vẫn chưa khô hẳn.
A Thanh khởi động xe.
Nơi này rất gần Văn gia, cho nên xe đưa Văn Liễm về nhà trước. Trước khi xuống xe, anh hôn lên trán Hạ Ngôn rồi nói: “Khi nào đến nơi thì nhắn tin cho anh.”
Lúc này sắc trời đã tối đen.
Hạ Ngôn gật đầu.
Văn Liễm vén tay áo lên, cầm tài liệu bước xuống xe, đi vào cửa Văn gia. Vừa rồi Hạ Ngôn nghe anh trai của Văn Liễm nói trong điện thoại, hình như ông cụ Văn thực sự bệnh rất nặng.
Cô nghĩ đến ánh mắt sắc bén kia của ông cụ.
Sâu trong ký ức của cô.
Đôi mắt đó chưa bao giờ hiền từ.
Cô nhìn đi chỗ khác.
A Thanh khởi động xe, lái về phía phố Kim Nguyên. Đoạn đường này có chút tắc nghẽn, A Thanh liếc nhìn Hạ Ngôn, sau đó nói: “Bà chủ.”
Hạ Ngôn thôi không nhìn bên ngoài cửa sổ.
Cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
A Thanh ho khan một tiếng, nói: “Ông chủ có lẽ đời này rất sợ Giang trấn.”
Hạ Ngôn sửng sốt.
Cô nói, “Anh nghe thấy từ đâu?”
A Thanh: “Tôi nghe cấp trên của tôi, cũng chính là Lý Tòng, nói ban đầu Chu thị là một trong những thành phố mà năm nay Kim Thịnh đầu tư, nhưng đều bị ông chủ gác lại.”
A Thanh: “Còn một số dự án ở Chu thị. Ông chủ lẽ ra nên đích thân đến đó, nhưng cũng bị anh ấy từ chối.”
“Ông chủ chưa bao giờ lo sợ đến thế.”
Hạ Ngôn im lặng.
A Thanh liếc nhìn cô một cái rồi quay đi.
Thực ra, ông chủ hẳn là hận nhiều hơn là sợ.
Vài giây sau.
Hạ Ngôn hỏi: “Anh ấy cũng sẽ sợ sao?”
A Thanh vừa nghe.
Anh ta nói: “Bà chủ, chỉ có cô là người duy nhất có thể khiến ông chủ sợ hãi.”
*
Trở về phố Kim Nguyên, Hạ Ngôn nhìn thấy tập tài liệu được giấu ở cửa, cô nhặt nó lên, thấy trên đó có dòng chữ “phá bỏ di dời”. Cô bước vào, Từ Mạn sửng sốt khi nhìn thấy tờ giấy trên tay cô, sau đó nói: “Chúng ta đã thành lập một diễn đàn nhỏ, mọi người đều đang nói về chuyện phá dỡ.”
Hạ Ngôn ôm lấy con trai đang chạy tới, Hạ Tri Kỳ chộp lấy tập tài liệu trong tay mẹ. Hạ Ngôn hỏi Từ Mạn: “Có nói là khi nào không ạ?”
Từ Mạn: “Không nhanh như vậy đâu, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ phải chuyển nhà.”
Hạ Ngôn: “Chờ em từ Giang Trấn trở về rồi em sẽ đi xem nhà.”
“Mẹ, con muốn về Giang Trấn.” Hạ Tri Kỳ nghe vậy, dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy mặt Hạ Ngôn, chớp chớp đôi mắt nói. Hạ Ngôn nhéo chóp mũi cậu, nói: “Chờ qua năm, chúng ta có thời gian sẽ trở về được chứ?”
Hạ Tri Kỳ bĩu môi….
Hạ Ngôn: “Mẹ gần đây bận quá, mẹ sẽ đi nhanh về nhanh nhé.”
Hạ Tri Kỳ: “Vâng ạ.”
Cậu nhóc thầm nói: “Anh lớn nói sẽ chơi với con.”
Hạ Ngôn mỉm cười nói: “Không phải vừa đúng lúc sao?”
Hạ Tri Kỳ gật đầu.
*
Ngày hôm sau, cô nghe tin ông cụ Văn được đưa vào bệnh viện tư. Cũng không biết những người đó làm thế nào mà lại tung tin ra rằng Văn Liễm bất hiếu, coi thường sức khỏe của cha mình.
Tuy nhiên, những tin đồn này nhanh chóng bị dập tắt.
Nhưng giới truyền thông lại chặn đường Hạ Ngôn.
Hỏi: “Đối với tin đồn Văn Liễm bất hiếu với ông cụ Văn, thân là người thân cận của anh ấy, cô hẳn là có quyền lên tiếng, vậy xin hỏi tin đồn là thật hay giả?”
Hạ Ngôn nhìn vào camera, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Sáng nay cổ phiếu của Văn thị không phải vẫn tốt sao? Ổn định như vậy, mọi người nghĩ là thật hay giả?”
Giới truyền thông choáng váng.
Ngoài ra, một gia tộc như Văn thị, cùng với tập đoàn Văn, nếu có gì xảy ra thì đều có thể phản ánh vào cổ phiếu, suy cho cùng, ông cụ Văn vẫn còn rất nhiều thân tín trong tập đoàn Văn thị.
Hiện giờ tập đoàn ổn định như vậy chỉ chứng tỏ bệnh tình của ông
cụ không liên quan gì đến Văn Liễm.
“Mọi người có muốn vào uống một tách trà không?” Hạ Ngôn đi về phía đoàn múa, vừa đi vừa hỏi.
Giới truyền thông dừng lại một chút, nói: “Không cần đâu, không phiền cô nữa.”
Sau đó.
Bọn họ rời đi.
Hạ Ngôn hít một hơi.
Cô lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
Văn Liễm: Đừng lo lắng về những tin đồn bên ngoài.
Hạ Ngôn đọc xong, liền cất điện thoại đi. Nhưng hai ngày tiếp theo, Văn Liễm cũng không qua vũ đoàn, Hạ Ngôn cũng nghe được một chút chuyện Văn thị có biến, ông cụ muốn chia cổ phần, nhưng còn đang tính toán, làm sao tính, tính cái gì thì cô không biết.
Mà Văn Vũ Phàm cũng đã hoàn thành thủ tục xuất viện, bố mẹ Văn trở về nhà thuê. Bọn họ đều biết, ở lại Kinh thị cũng sẽ không có tương lai tốt hơn, bố mẹ Văn đều không học nhiều, không thể tìm được việc làm ở đây, tuy nhiên, bọn họ vẫn có một cửa hàng nhỏ đang hoạt động ở Giang trấn, huống chi người Văn gia vốn dĩ không thích chuyển ra ngoài sống.
Tóc của Văn Vũ Phàm đã dài hơn.
Khương Vân lái xe đưa Hạ Ngôn, Văn Vũ Phàm và bố mẹ anh ấy đến sân bay, trên xe, mẹ Văn hỏi Hạ Ngôn đang ngồi ở ghế phụ: “Hạ Ngôn, người kia… sao không thấy cậu ấy?”
Dựa theo tầm quan trọng của Hạ Ngôn đối với người kia, lẽ ra anh không thể không xuất hiện.
Hạ Ngôn quay đầu nhìn mẹ Văn, nói: “Anh ấy bận.”
Mẹ Văn ồ lên một tiếng.
Bận à?
Hay là tình cảm có trục trặc?
Bà ta liếc nhìn Văn Vũ Phàm.
Văn Vũ Phàm vẻ mặt bình tĩnh, mấy ngày nay anh cũng đã nghe được một ít chuyện về Văn gia, có lẽ chính vì vậy mà Văn Liễm mới không xuất hiện.
Ngồi máy bay trở về Chu thị kỳ thực nhanh hơn nhiều so với thời gian trên biển, nhưng để đi từ Chu thị đến Giang trấn, phải mất rất nhiều thời gian. Vừa đến Giang Trấn, người nhà Văn gia nghe được tin tức đều đi ra ngoài, vẻ mặt khó tin nhìn Văn Vũ Phàm.
Bởi vì trong tâm trí họ.
Văn Vũ Phàm chắc chắn sẽ không sống được bao lâu.
Ai có thể ngờ rằng người đàn ông này hiện tại còn sống sờ sờ ra đó mà trở về, cho nên một số người ở Văn gia tiến lên hỏi đông hỏi tây, có người cả đời đều chưa từng rời khỏi Giang Trấn.
Còn hỏi mẹ Văn thế giới bên ngoài như thế nào.
Làm cho họ di chuyển khó khăn.
Hạ Ngôn và Văn Vũ Phàm nhìn nhau, sau đó cô quay người đi vào nhà của cô giáo Từ Mạn, khi cửa đóng lại cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi vào, cô giúp cô giáo lấy một số đồ, trong đó có mấy cuốn album ảnh. Hạ Ngôn không mở ra chỉ gói ghém lại, chuẩn bị làm xong sẽ mang đi.
Buổi tối.
Hạ Ngôn được mời đến nhà Văn Vũ Phàm ăn tối.
Văn Vũ Phàm hẹn cô ngày mai đến Chu thị để đổi tên hai quán trọ.
Hạ Ngôn mỉm cười, ừ một tiếng.
*
Đêm khuya.
Hạ Ngôn đi ngủ.
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen cập cảng Giang trấn, Văn Liễm xuống xe, cổ áo bị gió thổi rối tung, tựa vào cửa xe hút thuốc, đôi mắt nhìn về mặt biển rộng vô tận.
A Thanh đứng sang một bên ông chủ của mình.
Đã quá hai giờ sáng.
Có thể tưởng tượng Văn Liễm bận rộn cỡ nào.
Nhưng anh vẫn bớt thời gian để đến đây.
A Thanh trước đây cũng từng nghe bà chủ nói qua.
Cô có người mà cô muốn bảo vệ.
Người đó chính là Văn Vũ Phàm.
Đây chẳng phải là cái gai trong lòng Văn Liễm hay sao?
Một lúc lâu sau, Văn Liễm mới hỏi: “Chuyến bay của cô ấy đến lúc mấy giờ?”
A Thanh: “Buổi chiều khoảng 5 giờ.”
“Ừm.”
Đứng một lúc, Văn Liễm dập thuốc rồi lên xe, A Thanh cũng lên khởi động xe đưa Văn Liễm trở lại bệnh viện tư nhân, nơi ông cụ Văn đang ở.
Chín giờ rưỡi sáng hôm sau.
Hạ Ngôn mang theo hai cuốn sổ nhà đến nhà Văn Vũ Phàm, mẹ Văn nhìn sổ nhà cũng không có biểu cảm gì, bà mang bữa sáng ra ngoài mời Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn vừa rồi đã ăn xong.
Cô ngồi xuống.
Văn Vũ Phàm mặc áo thun trắng, quần đen, mặt mày tuấn tú nói: “Em đợi một chút, anh sắp ăn xong rồi.”
Hạ Ngôn: “Anh cứ từ từ thôi.”
Tuy nhiên, Văn Vũ Phàm vẫn tăng tốc.
Anh rửa tay, cầm lấy tập tư liệu khác, bước ra ngoài gọi Hạ Ngôn xuất phát.
Hạ Ngôn không nhúc nhích.
Cô nói, “Vũ Phàm, anh ngồi xuống đi.”
Văn Vũ Phàm liếc nhìn đồng hồ, nói: “Chắc không ngồi được đâu, thời gian rất gấp.”
Hạ Ngôn lấy ra hai cuốn sổ nhà, đặt lên bàn.
Văn Vũ Phàm thấy thế, anh nhìn cô.
“Sao vậy?”
Hạ Ngôn cười nói: “Em không cần nhà nghỉ này, cũng không biết vận hành như thế nào, cho dù lấy được thì cũng để không.”
Văn Vũ Phàm sửng sốt.
Anh ngồi xuống, nhìn chằm chằm Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhìn Văn Vũ Phàm nói: “Thật ra chúng ta không cần nói đến chuyện tiền bạc, anh đã cứu em và Kỳ Kỳ, đồng thời cũng cùng em đi qua khoảng thời gian khó khăn. Em rất cảm kích anh. Loại cảm kích này cũng không phải dùng tiền là có thể giải quyết.”
Văn Vũ Phàm yên lặng nhìn cô.
Hạ Ngôn nhẹ nhàng cười nói: “Bất quá lần này anh có thể khỏe lại, phẫu thuật thành công, em rất vui, em luôn cảm thấy mình đã làm được một việc rất có ý nghĩa.”
Văn Vũ Phàm nhịn không được, muốn nắm tay cô, nhưng anh không dám.
Hạ Ngôn nói: “Chúng ta coi như anh em thì càng thích hợp.”
“Nếu là anh em, là người một nhà, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải.”
Bàn tay giơ lên của Văn Vũ Phàm từ từ buông xuống, Hạ Ngôn chưa bao giờ chủ động nói anh giống như anh trai của cô, nhưng bây giờ cô lại chủ động nói ra, điều đó có nghĩa là cô đang vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai người.
“Cho nên, anh lấy lại sổ nhà đi. Sau này em và Kỳ Kỳ đến Giang Trấn thì vẫn còn có gia đình ruột thịt để về.”
Văn Vũ Phàm lặng lẽ nhìn Hạ Ngôn.
Cuối cùng nhẹ nhàng mỉm cười.
“Được.”
Hạ Ngôn cũng cười.
Trong lòng Văn Vũ Phàm cũng bình thường trở lại.
Bố mẹ Văn đứng cách đó không xa, cũng nhìn nhau mỉm cười.
*
Sau khi nói rõ ràng với Văn Vũ Phàm, Hạ Ngôn đã mua vé máy bay cho ngày hôm sau. Khương Vân đã gửi cho cô mấy tin nhắn WeChat, cô mở ra thì thấy Văn Liễm đã đến đoàn múa và đang đi cùng Hạ Tri Kỳ ở sân sau.
Hạ Tri Kỳ muốn chơi bong bóng.
Văn Liễm cầm trong tay bong bóng đồ chơi, tùy ý ngậm điếu thuốc trong miệng đong đưa, Hạ Tri Kỳ rất vui vẻ, lao tới chộp lấy bong bóng.
Khương Vân cũng gửi video quay cửa ra sân sau và cửa sổ phòng tập khiêu vũ trên tầng hai, tất cả các cô gái trong đoàn múa đều đứng cạnh cửa sổ nhìn một màn này, Khương Vân ho một tiếng nói: “Văn Liễm thật là dịu dàng. Các cô gái trong đoàn múa của chúng ta đều bị anh ấy mê hoặc, cậu còn không mau quay lại ”.
Hạ Ngôn bấm vào xem video.
Cô nói, “Ồ, thật này.”
Khương Vân: “Cậu còn bình tĩnh như vậy, lỡ như anh ấy bị một cô gái khác quyến rũ thì sao?”
Hạ Ngôn hừ lạnh một tiếng.
“Nếu được thì cứ thử đi.”
Khương Vân: “…”
Trên chuyến bay ngày hôm sau, Văn Vũ Phàm lái xe đưa Hạ Ngôn đến sân bay Chu thị, bố Văn không yên tâm nên cũng đi theo, nguyên nhân chủ yếu là vì sợ Văn Vũ Phàm trên đường đi cảm thấy không khỏe.
Lên máy bay.
Hạ Ngôn liền ngủ một giấc suốt đường về Kinh thị.
Đến sân bay Kinh thị.
Đã là buổi chiều.
Hạ Ngôn kéo vali của Từ Mạn đi ra khỏi cửa sân bay, cách đó không xa, Văn Liễm mặc áo sơ mi đen, quần tây đứng đó, hai tay đút trong túi quần.
Nhìn nhau từ xa.
Hạ Ngôn kéo vali, tiếp tục đi về phía trước.
Văn Liễm lấy điếu thuốc trên miệng ra, đột nhiên đưa tay về phía cô.
Hạ Ngôn sửng sốt.
Sau đó, cô cố tình đi ngang qua anh.
Văn Liễm hơi nhướng mày, giây tiếp theo, tay anh vòng qua eo cô kéo qua. Hạ Ngôn ngẩng đầu liếc anh một cái, Văn Liễm đột nhiên giữ lấy gáy cô ấn vào trong lòng ngực.
Hạ Ngôn im lặng vài giây.
Sau đó.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.
Văn Liễm nghiêng đầu hôn lên một bên mặt của cô.
Anh thấp giọng nói: “Em đã trở về rồi.”